Sương Nhi không nhịn được cầu xin: “Tứ thúc, Tịnh Sở và Mai Hương rất tốt, người có thể không trách phạt bọn họ được không? nếu như các nàng có làm sai chuyện, vậy thì chắc là không cố ý đâu.”
Mộ Dung Bắc Uyên không nói gì, Sương Nhi lại nhìn thấy được Hứa Mạn Nhi, nó càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ quái.
“Tại sao tỷ tỷ xinh đẹp cũng quỳ ở đây vậy?”
“Tỷ tỷ xinh đẹp?”
Mộ Dung Bắc Uyên tựa như đã nghĩ tới chuyện gì, bế Sương Nhi lên.
“Đúng rồi, sao con lại biết Hứa Mạn Nhï? Là ai dạy con gọi Hứa Mạn Nhi là tỷ tỷ xinh đẹp!”
Sương Nhi bị dáng vẻ của Mộ Dung Bắc Uyên làm cho sợ hết hồn, nó nhỏ giọng nói: “Không có ai dạy cả, Sương Nhi không biết.”
“Nói dối! Con vốn dĩ không nên biết tới nàng, nữ nhân này trước kia cũng chưa từng đến vương phủ, vì thế con là đang gạt tứ thúc có phải hay không?” Bỏ đi mà làm người nha mấy thằng.
Sương Nhi xoay mặt đi, không dám nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên lại xoay mặt nó lại: “Nhìn vào tứ thúc rồi nói, bạn nhỏ mà nói dối, thì không phải là bé ngoan, chỉ làm cho người ta chán ghét’“
Giọng điệu của hăn vô cùng nghiêm khắc, làm cho Sương Nhi sợ đến suýt nữa khóc lên.
Nó bĩu môi: “Tứ thúc thật hung dữ mài!”
“Là ai dạy con nói dối? Nếu con còn không nói thật thì sau này tứ thúc sẽ không thương con nữa.”
Sương Nhi mở to đôi mắt lưng tròng, rất vô tội lắc đầu: “Không biết, con không biết cái gì hết, người đừng có hỏi con.”
“Là cô cô dạy các con nói dối có phải hay không? Bây giờ cô cô đã thừa nhận chuyện mình lừa gạt người ta rồi, ngay cả nàng cũng biết mình đã làm sai chuyện, con còn tiếp tục giúp nàng lừa gạt tứ thúc nữa sao? Nếu như con không nói thật.
Tứ thúc có lẽ sẽ bởi vì không vui mà không dẫn con với ca ca của con ra ngoài vương phủ chơi đâu.
Con cũng biết, hoàng gia gia trước đó muốn sắp xếp cho huynh muội tụi con sống ở biệt viện tại Kinh Giao, đến lúc đó bên cạnh các con không còn ai quen biết, Tịnh Sơ và Mai Hương cũng sẽ không đi chung với các con, con muốn tứ thúc làm vậy sao?”
Sương Nhi vừa nghe thấy những lời ấy, đã sợ tới khóc lớn ngay tại chỗ.
Nó lập tức ôm chặt lấy cánh tay của Mộ Dung Bắc Uyên, làm thế nào cũng không chịu buông ra.
“Không muốn, không muốn đâu, Sương Nhi mới không muốn rời khỏi vương phủ! Tứ thúc đừng giận Sương Nhị, tụi con không phải cố ý muốn lừa gạt đâu, trước đó là cô cô bảo không thể nói cho người biết, con với ca ca không phải là đứa trẻ hư, tụi con rất nghe lời!”
Mộ Dung Bắc Uyên tuy mềm lòng, nhưng giờ phút này vẫn giữ nguyên cái bản mặt đó.
“Vậy con nói thật đi, cô cô bảo các con phải lừa gạt tứ thúc như: thế nào?”
“Cô cô nói, không thể nói với tứ thúc nàng là thẩm thẩm, phải gọi những nữ nhân khác là thẩm thẩm, nhưng tụi con đều không thích thẩm thẩm mới kia, chúng con muốn cô cô có thể trở về vương phủ lần nữa!”
Mộ Dung Bắc Uyên chợt trợn to hai mắt.
“Con vừa nói cái gì? Con lập lại lần nữa xem, ai là thẩm thẩm của con?”
Sương Nhi bị hắn dọa sợ, hít hít nước mắt nước mũi nói: “Cô cô là thẩm thẩm”
Hắn mở to miệng không dám tin, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Cô cô… Tại sao lại trở thành thẩm thẩm?”
Sương Nhi lau nước mắt nói: “Cô cô vốn là thẩm thẩm, tụi con cũng không biết tại sao nàng lại biến thành cô cô, thẩm thẩm mới trước kia cũng không ở trong vương phủ, không biết là nàng từ đâu tới”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt Mai Hương không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu điện hạ, không thể nói bậy”
Mộ Dung Bắc Uyên chậm rãi thả Sương Nhi xuống.
‘Vẻ mặt của hẳn vô cùng dọa người, giống như mây đen giăng đầy núi.
“Người đâu, gọi Triệu Thanh Nghỉ đến đây cho bản vương!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...