Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt cán kiếm, lửa giận trong nháy mắt như hòa tan toàn bộ lý trí của hản.
Nhưng mà trong đầu dường như có một giọng nói đang nói, giết Hứa Mạn Nhi, nàng sẽ trách ngươi.
Ngón tay của hản đều đang run rẩy, là giận đến cực điểm, nhưng cũng là nhẫn nhịn đến cực điểm.
“Uyên nhi, dừng tay!”
Mộ Dung Bắc Hải lớn tiếng nói: “Hứa Mạn Nhi cũng không phải cố ý muốn lừa gạt đệ, chỉ là nghe lệnh mà vào phủ, đệ có tức giận thế nào, cũng không thể ra tay với người vô tội chứ!”
Choang, Mộ Dung Bắc Uyên ném mạnh bội kiếm xuống đất.
“Người vô tội? Dù là Hứa Mạn Nhi, hay là bọn họ, thậm chí là Sơn Vương điện hạ, có ai lại dám nói mình là người vô.
Các ngươi biết rõ tất cả mọi chuyện, cái gì cũng biết rõ, nhưng lại xem thành một kẻ ngu sỉ như vậy, lừa ta chạy vòng quanh, chuyện này vui lắm à!”
“Không sai, là chúng ta đã lừa đệ.
Công chúa Nhã Lan đã từng được đệ đưa vào quý phủ, hai người cũng từng ở cùng nhau một đoạn thời gian.
Nhưng nếu đệ đã quên muội ấy rồi, mà thân phận của muội ấy ở chỗ của đệ cũng khó xử, sao đi nữa cũng không thể trở về bên cạnh của đệ, bây giờ muội ấy là công chúa cao quý, đệ còn muốn muội ấy phải như thế nào!”
“Đệ muốn tất cả mọi người nói rõ đầu đuôi mọi chuyện ra cho đệ biết, nàng làm sao mà được đệ đưa vào trong phủ, vì sao nửa đường lại rời đi? Còn có vì sao nàng lại trở thành công chúa, lại làm thế nào mà quen biết quốc quân Vinh Dương, đệ muốn mọi người nói toàn bộ từ đầu đến đuôi ra cho đệ!”
Mộ Dung Bắc Hải không thể làm gì khác hơn đành nói: “Huynh đã nói sự thật cho đệ biết, đệ trong lúc vô tình đã cứu được muội ấy, còn có tình cảm với muội ấy.
Thế nhưng lúc đó bởi vì đệ bị bệnh, sống chết không rõ, cho nên nàng…”
Hắn nói tới đây thì làm sao cũng không nói tiếp nổi nữa.
Mộ Dung Bắc Uyên cười lạnh: “Nếu nàng thật sự giống như lời các người nói, là loại người vong ân phụ nghĩa, bạc bếo không tình người, vậy thì Sơn Vương điện hạ thanh cao như huynh đây làm sao có thể luôn luôn thương nhớ? Cái miệng đó của nàng quen gạt người ta, huynh cũng cho rằng đệ sẽ tin tưởng những lời quỷ quái đó à?”
Mộ Dung Bắc Hải bất lực nhìn hẳn: “Uyên nhi, sao đệ phải khổ sở như vậy chứ?”
“Đệ như vậy, còn không phải là do các người ép buộc ra à!”
Mộ Dung Bắc Hải xoa xoa mi tâm, trong chốc lát không biết phải làm sao với tình huống trước mắt.
Cả đám hạ nhân cũng hồn phách lên mây, nhưng lại không dám đem chuyện Triệu Khương Lan chính là vương phi thực sự nói ra khỏi miệng.
Lúc này, Sương Nhi đã thức giấc rồi.
Tịnh Sở và Mai Hương cũng ở trong đó.
Sương Nhi bị dọa sợ, ngay lập tức đi đến bên người Mộ Dung Bắc Uyên.
Nó có chút sợ sệt hỏi: “Tứ thúc, có chuyện gì vậy ạ? Tại sao người muốn phạt Tịnh Sở và Mai Hương vậy?”
Mộ Dung Bắc Uyên vốn đang là một bồn lửa giận, khi nhìn thấy Sương Nhị, vẻ mặt mới tốt hơn một tí.
“Bởi vì các nàng làm sai nên là phải chịu phạt.”.