Mộ Dung Bắc Hải nhìn ra nỗi lo trong lòng nàng: “Dáng vẻ bây giờ của muội, vẫn là đừng nên đi gặp hẳn nữa.
Muội đi về nghỉ ngơi đi, chuyện này huynh sẽ xử lý.
Huynh sẽ đảm bảo sự an toàn cho Hứa.
Mạn Nhị, dù sao thì nàng ấy cũng là vô tội.”
“Muội đã từng hứa với nàng ấy, sẽ không để nàng ấy bị Hứa gia khống chế ép gả cho Khuê Nghiêm.
Hôm nay là do sơ suất của muội mà làm hại đến nàng ấy, dù như thế nào cũng phải giúp nàng ấy ngăn cản cái tên Khuê Nghiêm phiền phức kia.”
Mộ Dung Bắc Hải ra lệnh cho người bên cạnh nâng nàng trở về: “Huynh tự có cách, sẽ sắp xếp ổn thỏa cho nàng ấy”
Nói rồi, hẳn trực tiếp xuất cung, sai người đánh xe nhanh chóng chạy đến Thần Vương phủ.
Bây giờ bầu không khí trong Thần Vương phủ lạnh tới cực điểm.
Toàn bộ người trong Tịch Chiếu Các đều quỳ rạp dưới đất.
Hứa Mạn Nhi bị người ta dẫn vào bên trong, nhìn thấy ai ai cũng quỳ dưới đất liền biết đã xảy ra chuyện lớn.
Nàng ấy liếc mắt bọn họ, có gắng duy trì bình tĩnh: “Không biết Điện hạ gọi thiếp đến đây là vì chuyện gì?”
“Hứa Mạn Nhi, bổn vương hỏi nàng một lần nữa.
Nàng thật sự là Khương Lan sao?”
Hứa Mạn Nhi chợt cảm thấy hơi khó thở, hồi lâu sau mới nói: “Thiếp cho rắng trong lòng của vương gia đã có đáp án, cần chỉ phải hỏi lại”
“Gan của ngươi cũng lớn thật, dám lừa gạt bổn vương! Trách sao.
khi vương phi nhìn thấy ngươi lại lộ ra biểu tình ngạc nhiên như vậy.
Thì ra là từ đầu tới cuối ngươi chỉ là đồ giả mạo, cố lừa dối cho qua chuyện!”
Hứa Mạn Nhi cũng quỳ xuống theo.
“Không biết điện hạ làm sao mà phát hiện được, nhưng mà nếu như điện hạ đã biết tất cả rồi, vậy thiếp cũng không còn gì để chối cãi nữa”
“Là công chúa Nhã Lan bảo ngươi tới? Ngươi đúng giỏi, mỗi người các ngươi đều thật tài giỏi.
Tất cả đều thông đồng với nhau, cùng nhau lừa gạt bổn vương.”
Hắn nhìn về phía Chu Khiết ở bên dưới quỳ cùng đám hạ nhân: “
Uổng cho bổn vương đối xử thật lòng với các ngươi, các ngươi lại đối xử với ta như vậy sao!
Chu Khiết nhảm mắt n n hạ, chúng thuộc hạ đều biết mình có tội, không dám giải thích cho mình.
Nhưng chúng thuộc hạ là thật lòng hi vọng ngài có thể sống vui vẻ một chút, bởi vì trong lòng của ngài vẫn không thể buông bỏ được Khương Lan cô nương, chúng thuộc hạ mới nghĩ đến chuyện tìm một người có thể giúp ngài vui vẻ hơn…”
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng ngắt ngang lời hẳn: “Ai cho phép các ngươi tự ý quyết định, lấy danh nghĩa muốn tốt cho bổn vương, tự ý an bài tất cả mọi chuyện của bổn vương, các ngươi như thế, nàng cũng như thế, các người dựa vào đâu mà làm như vậy? Chỉ bởi vì ta đã quên hết mọi thứ thì các ngươi có thể tùy ý bày vẽ, không thèm để ý đến cảm nhận của ta, nhúng tay vào cuộc đời của ta à!”
Nghe hẳn nói như thế, Hứa Mạn Nhi không khỏi cảm thấy tiếc hận thay cho Triệu Khương Lan.
Nàng không nhịn được nói: “Không biết điện hạ làm thế nào mà biết được, nhưng mong ngài đừng nên oán hận công chúa, mong ước ban đầu của công chúa, tuyệt đối không phải là nhúng tay vào chuyện tình cảm của Điện hạ ngài, mà là nàng hi vọng ít nhiều có thể bù đắp cho ngài, để ngài không phải buồn rầu không vui.”
“Bù đắp, ai cần nàng bù đắp, nếu nói bù đắp của nàng chính là đưa ngươi một nữ nhân không biết tìm từ đâu ra đến đây, lừa dối bổn vương nói ngươi mới là người bổn vương yêu thương sao?”
“Dù cho công chúa có sai lầm, nhưng chưa từng có ý tổn thương đến ngài.
Chỉ là người sống ở trên đời, luôn có lúc bị tình thế ép buộc không làm chủ được mình”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lẽo nhìn nàng một cái: “Bị tình thế ép buộc không làm chủ được mình? Được, vậy ngươi nói xem nỗi khổ tâm trong lòng nàng là cái gì?”
*Thiếp… không biết.”
“Ngươi không biết, vậy ngươi dựa vào đâu mà bảo bổn vương tha thứ cho nàng, ngươi dựa vào cái gì để giải thích hết tất cả những chuyện này? Lại dựa vào cái gì mà giúp đỡ nàng đến đây lừa dối ta, Hứa Mạn Nhi, bổn vương không thể ép được công chúa Nhã Lan, chẳng lẽ còn không thể bắt ép được ngươi sao? Ngươi thật cho rắng ta không dám giết ngươi à!”
Một giây sau hắn đã rút kiếm ra, nhắm thẳng vào trán của Hứa Mạn Nhi.
“Bổn vương hận nhất là người khác lừa gạt ta, đặc biệt là đối với những chuyện như thế này.
Ngươi sai ở chỗ đã đồng ý giúp đỡ cho nàng, tất cả những chuyện này đều là do ngươi tự tìm lấy!”
Sắc mặt Hứa Mạn Nhi tái xanh.
‘Vào giờ phút này, nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi khi đối mặt trực tiếp với cái chết.
Thế nhưng trong lòng của nàng cũng không có oán hận Triệu Khương Lan.
Người trong cuộc này, ai cũng là bị tình thế ép không thể làm chủ được chính mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...