"Hắn nhận làm người rồi.
" Triệu Khương Lan chết cũng không chịu thừa nhận.
"Không thể nào! Hắn là tân khoa Trạng nguyên, nếu như ngay cả một người đã từng gặp nhiều lần cũng không nhớ được, vậy thì hắn còn làm trạng nguyên cái gì nữa?"
Mộ Dung Bắc Uyên từng bước áp sát, ép Triệu Khương Lan vào trong một góc.
Triệu Khương Lan không còn cách nào khác, chỉ có thể đặt mông ngồi lên giường.
Mộ Dung Bắc Uyên lại cúi người xuống dùng cánh tay để chống đỡ cơ thể của chính mình, từ trên cao nhìn xuống nàng.
"Muội nói thật cho ta biết, chúng ta đã quen biết nhau từ trước có phải hay không? Nhất định là như thế, vì thế nên khi ta nhìn thấy muội, mới có thể cảm thấy có chút quen thuộc khó hiểu!".
Triệu Khương Lan nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng nắm chặt lấy tấm trải giường.
Nàng thật sự không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.
"Hắn nói Tam ca cũng có quen biết với muội, trách sao, trách sao ta lại cảm thấy thái độ của Tam ca với muối có chút kỳ quái.
Các người tuyệt đối không phải là quen biết nhau sau khi ta đến Vinh Dương, nhìn dáng vẻ rõ ràng các người đã quen biết nhau từ lâu, bằng không với cái loại tính tình lạnh lùng kia của ca ấy, làm sao có thể đối xử tốt với muội như vậy!"
Đầu óc Triệu Khương Lan trống rỗng, mệt mỏi không chút sức sống nói: "Trong chuyện này chắc là có chút hiểu lầm"
"Vậy thì muội cứ nói sự thật ra cho ta biết, để chúng ta hiểu cho rõ ràng, còn từng như hình với bóng, tại sao muội lại nói là chưa từng gặp ta! Còn chết cũng không chịu thừa nhận, cứ mãi lừa gạt ta, chuyện này đến cùng là vì sao!"
Triệu Khương Lan cắn chặt môi, nói năng lung tung bịa chuyện.
"Không có nguyên nhân gì cả.
Chúng ta lúc trước xem như là bằng hữu, rồi cãi nhau một trận lớn, quan hệ bây giờ rất tệ, vì thế nên ta không muốn nhìn thấy huynh, cũng không muốn chơi với huynh, như vậy đã được chưa.
"
Mộ Dung Bắc Uyên làm sao có thể tin vào mấy lời giải thích này được.
"Nếu đã là bằng hữu, vậy tại sao ta lại quên muội? Ta rõ ràng là không có quên những người khác, ngay cả Trần Lập Huy ta cũng còn nhớ rõ, nhưng lại khăng khăng không nhớ ra muội, điều này nói lên chuyện gì?"
"Ta làm sao biết được điều này nói lên cái gì? Huynh mau thả ta đi, đã không còn sớm ta còn muốn về cung nữa.
Mộ Dung Bắc Uyên nắm lấy cổ tay của nàng: "Nói lên rằng ta đã sớm yêu thích muội, muội là người trong lòng của ta, thì ta mới có thể quên mất muội!".
"Nói năng lung tung!" Triệu Khương Lan giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Mộ Dung Bắc Uyên đè xuống một cái.
.