Trước khi chưa xác định rõ thân phận của người trước mặt thì điều đầu tiên Mộ Dung Bắc Uyên làm là yêu cầu Hồng Mai cho mình gặp riêng Hứa Mạn Nhi.
Hứa Mạn Nhi phải đến gặp Mộ Dung Bắc Uyên thì sao không khẩn trương cho được, nàng ấy không thể làm gì hơn ngoài cố gắng trấn an bản thân mình.
Khi đã đi đến trước cửa, nàng ấy hít một hơi thật sâu.
Nhưng từ trước đến nay, tính tình của Hứa Mạn Nhi luôn là kiểu tĩnh lặng tẻ nhạt, cho dù lòng nàng ấy có dậy sóng cỡ nào thì vẫn không biểu hiện ra trên mặt.
Lúc nàng ấy đẩy cửa bước vào, Mộ Dung Bắc Uyên cũng quay đầu nhìn về phía cửa.
Trong khoảng khắc nhỏ hai người họ bốn mắt nhìn nhau, Hứa Mạn Nhi hơi cúi đầu thi lễ: “Tham kiến điện hạ”
Mộ Dung Bắc Uyên đánh giá nàng ấy một lúc lâu rồi mới mở miệng hỏi: “Nàng là Khương Lan?"
Hứa Mạn Nhi áy náy giải thích: “Thật ra, Khương Lan là cái tên thiếp thuận miệng nói ra thôi.
Lúc trước là thiếp giấu người, tên thật của thiếp là Hứa Mạn Nhi”
“Chúng ta gặp nhau như thế nào? Tại sao lúc trước nàng lại bỏ đi?”
Hứa Mạn Nhi ra vẻ thở dài đầy bị thương: “Quả nhiên điện hạ đã thật sự quên hết những gì liên quan đến thiếp rồi ư?”
Mộ Dung Bắc Uyên không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng.
Hứa Mạn Nhị dựa theo những gì Triệu Khương Lan đã dặn, nói: “Một năm trước, thiếp theo lời dạy của mẫu thân, một mình vào kinh, đến Hứa gia, nhưng để mẫu thân một mình lưu lạc bên ngoài, trong lòng thiếp lo lắng không yên, nên mới định ở lại kinh thành vài ngày rồi lập tức quay về, chẳng ngờ không cẩn thận làm mất lộ phí đi đường, thiếu chút nữa phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
May mà được điện hạ người giúp đỡ, cho thiếp một chỗ dừng chân”.
Mộ Dung Bắc Uyên nhíu mày bảo: “Vậy tại sao nàng lại bỏ đi? Là do lúc đó cãi nhau với bổn vương à?”
Hứa Mạn Nhi lắc đầu: “Không phải.
Là bởi vì đột nhiên thiếp nhận được một lá thư từ mẫu thân, nói thân thể bà ấy không khoẻ, muốn gặp thiếp lần cuối.
Thiếp vội vã lên đường, lúc đó bệnh tình của điện hạ vô cùng nghiêm trọng, thiếp vốn không đành lòng, nhưng mẫu thân lại không thể chậm trễ, nên thiếp chỉ còn cách bỏ đi”.
Hai hàng chân mày của Mộ Dung Bắc Uyên càng nhíu chặt hơn: “Nếu nàng đã muốn đi, vậy tại sao lại trở về kinh thành? Sau khi trở về, tại sao lại không đến tìm bổn vương?”
“Vì mẫu thân thiếp cuối cùng cũng không qua khỏi nên đã qua đời.
Trước lúc lâm chung, bà luôn dặn thiếp hãy đến nương nhờ Hứa gia, nếu không sẽ không được sáng mắt.
Thiếp không
.