“Trả lời vấn đề này thì đợi lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta.
Sau khi muội đồng ý nhận lời đề của tỷ thì tỷ sẽ nói cho muội biết.
Đến lúc đó, cho dù muội muốn biết tất cả thì tỷ cũng sẽ nói ra hết.”
Hứa Mạn Nhi gật đầu: “Được.”
Sau khi quay về nhà họ Hứa, Hứa Mạn Nhi nghe được một số chuyện liên quan đến Liên Khuê Nghiêm.
Ai nàng nàng ấy còn chưa kịp mở miệng đã có bà mối tìm đến cửa nhà.
Hứa phu nhân cũng chính là mợ của nàng ấy, gọi Hứa Mạn Nhi đến phòng trước, bảo nàng ấy đi đến trước mặt bà kia để bà ta nhìn cẩn thận một lượt.
Ánh mắt bà ta thẳng tắp nhìn nàng đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, lộ ra nụ cười hài lòng.
Nếu như không có lời nhắc nhở của Triệu Khương Lan, Hứa Mạn Nhi còn chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ nàng ấy đã hiểu rõ, người này rất có thể là do nhà họ Liên phái đến.
Có lẽ Hứa phu nhân cũng sợ nàng ấy tức giận sau khi biết chuyện này nên cũng không bảo Hứa Mạn Nhi ở lại nghe bọn họ nói chuyện mà đuổi nàng ấy về phòng.
Hứa Mạn Nhi tìm một vị ma ma thường xuyên đi đến viện trước, kín đáo đưa cho bà ta một ít tiền thưởng.
Nàng ấy tự mình lén lút hỏi: “Ma ma, bà lão đến đây hôm nay là ai vậy? Sao ta chưa từng nhìn thấy trong phủ”.
Ma ma nhỏ tiếng nhắc nhở nàng ấy: “Cô nương, bà lão kia chính là bà mối nổi tiếng trong kinh thành.
Vừa rồi phu nhân để người đi đến phòng trước, rất có thể là muốn bàn chuyện hôn nhân cho người đấy”
Hứa Mạn Nhi lại năn nỉ tiếp: “Ma ma, có thể xin bà giúp ta hỏi thăm một chút không, là nhà nào đến làm mai vậy?
Người ma ma này bình thường cũng là người hiền lành, vậy nên lập tức đồng ý với nàng ấy.
Rất nhanh sau đó ma ma thừa dịp không có người chú ý đi đến viện của nàng ấy, nhỏ tiếng nói: “Cô nương, đáng ra chuyện này phải giữ bí mật, nhưng mà lão nô vẫn nên tự mình nói với người một tiếng.
Nghe nói bà lão đó đến đây làm mối thay cho nhà họ Liên, đối phương là cháu của Trữ quốc công.
Chắc hẳn là chưa đến lúc bàn bạc rõ chuyện này, hôm nay chỉ đến nhìn người thôi.”
Hứa Mạn Nhi nghe xong những lời này, trong lòng lạnh lẽo một nửa.
.