Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Triệu Khương Lan mở miệng: có việc muốn phó thác”
Hứa Mạn Nhi vô cùng kinh ngạc, người kia thoạt nhìn qua đã thấy thân phận không tầm thường, vì sao lại tìm nàng ta giúp đỡ.
“Nhưng ta chỉ là một cô nhi nữ tử, thân mình còn khó bảo đảm, làm sao có thể giúp đỡ cô nương? Chẳng lẽ có chuyện gì liên quan tới việc tranh chữ sao?”
“Hôm nay mời ngươi tới đây, thật ra là “Không phải, là…chuyện tình cảm”
Triệu Khương Lan mím môi: “Đúng rồi, vẫn chưa nói cho ngươi biết thân phận của ta.
Ta là người trong cung, hiện là dưỡng nữ của hoàng hậu, công chúa Nhã Lan.”
Dù Hứa Mạn Nhi là người điềm đạm, nghe xong lời này cũng vô cùng cả kinh.
Công chúa Nhã Lan?
Người ở trước mặt này là công chúa Nhã Lan?
Là người mà gần đây mấy tiểu thư cao quý bàn tán nhiều nhất ở trong kinh thành, chính là người mà trước giờ chưa từng lộ diện trước mặt công chúng.
Nghe nói nàng xuất thân là thường dân, cũng không có huyết thống cao quý gì cả.
Nhưng là được Viên hoàng hậu nhìn trúng, nhận làm dưỡng nữ, còn được Chiêu Vũ đế sắc phong làm công chúa.
Càng khiến người ta không thể tưởng tượng được chính là, vài ngày nữa nàng sẽ được gả tới Vinh Dương để kết giao.
Nhưng nàng sẽ không phải làm một phi tần bình thường, mà làm Vinh Dương hoàng hậu.
Cho dù là ai nghe được chuyện như vậy, đều sẽ cảm thấy vị công chúa này vừa thần bí lại vừa truyền kỳ.
Nhìn thấy Hứa Mạn Nhi sau khi biết thân phận của mình, vẻ mặt có hơi bất an.
Triệu Khương Lan nhẹ giọng động viên: “Hứa cô nương chỉ cần biết thân phận của ta là được rồi, những chuyện khác, không cần lo ngại.”
Hứa Mạn Nhi có chút e dè gật đầu.
Mặc dù thân phận của đối phương cao quý, nhưng mà cực kỳ khách khí, không hề làm ra vẻ ta là công chúa chút nào cả.
Nàng ta lại yên lòng.
“Hứa cô nương, trước khi gặp ngươi ta có sai người dò xét, phát hiện ngươi là người Tân Châu?”
Hứa Mạn Nhi gật đầu: “Đúng vậy, gia mẫu từng gả ở Tân Châu, nhiều năm rồi chưa từng về kinh.
Cách đây không lâu, gia mẫu lâm bệnh chết, sợ tiểu nữ tứ cố vô thân nên đã viết thư xin gửi tiểu nữ vào thẳng Hứa gia”
“Nếu như tin mà bản cung hỏi thăm được không sai, những tháng ngày mà Hứa cô nương ở Hứa gia không được tốt lắm nhỉ?”
Hứa Mạn Nhi không có oán giận ngay lập tức, chỉ hỏi ngược lại: “Công chúa thân phận cao quý, vì sao phải quan tâm tới một người thấp kém như tiểu nữ đây?”
“Bởi vì bản cung vừa mắt ngươi, muốn nhờ ngươi giúp ta làm một chuyện.
Ngươi có thể coi nó như một loại giao dịch, cũng có thể cho đó là một đường lui.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...