Triệu Khương Lan thở dài: “Ngươi có từng nghe qua trên thế gian này có một loại thuốc tên là thuốc giả chết chưa?”
“Thuốc giả chết? Đó là cái gì?”
“Nói thẳng ra thì đó chính là loại thuốc mà khi sắp chết người uống vào có thể che đậy được hơi thở và những dấu hiệu khác của sinh mạng, như vậy nhìn ngươi không khác gì một người đã chết.
Sau một ngày, người vẫn có thể sống lại.
Lúc trước, khi Bạch Tủ Yên nằm trên giường bệnh đã nghi ngờ người động tay động chân với nàng ấy, nhưng nàng ấy lại không có sức để đấu với người, chỉ đành để lại một ánh mắt.”
“Lúc trước, khi sức khỏe nàng ấy tốt, trong lúc đi du ngoạn đã gặp được một vị đạo sĩ.
Vị đạo sĩ kia tính toán số mệnh nàng ấy một chút, rồi nói Bạch Tú Yên sẽ gặp phải đại nạn khó thoát.
Sau đó vị đạo sĩ đã cho nàng ấy một viên thuốc giả chết, nói cho nàng ấy biết lúc mấu chốt phải uống viên thuốc này để giữ được tính mạng.
Vì vậy, Bạch Tú Yên đã làm theo lời của vị đạo sĩ kia, lúc trên
giường bệnh đã uống viên thuốc này vờ như người đã chết.
Nhưng trước đó, nàng ấy đã nói với người khác sau khi mình chết phải bí mật đào mình ra khỏi quan tài”.
Bạch Tú Ngưng nghe vậy mặt trắng bệch, cắt không còn một giọt máu: “Không, không thể như vậy được! Trên thế gian này làm gì có thử thuốc quỷ dị như vậy được.
Không có!”
Triệu Khương Lan ánh mắt thương hại nhìn nàng ta: "Đừng phản kháng nữa, thừa nhận đi, chính người đã giết Bạch Tú Yên”
"Ta không tin ngươi, ta không tin.” Bạch Tủ Ngưng điên cuồng hét lên.
.