Mộ Dung Bắc Hải nghiêm nghị gật đầu: “Tôn nhi đã biết, chính là tôn nhị không nỡ xa Hoàng tổ mẫu người! Từ trước tới nay, bất kể chuyện gì đều là tôn nhi làm người lo lắng, thân là hậu bối
mà suốt ngày để người nhớ mong, làm mỗi khi nhi thần nhớ đến đều không tránh khỏi áy náy, thật sự không có mặt mũi nào mà đối mặt với người"
Thái hậu lắc đầu: "Đứa trẻ ngốc, đây sao là lỗi của con được? Những người làm hại con đều đáng chết! Nếu họ không hại con thì hiện tại con đã không sao rồi.
"
"Ở trong lòng của Hoàng tổ mẫu, con mãi mãi là vị hoàng tử tài năng vẹn toàn!"
Rất hiếm khi Mộ Dung Bắc Hải mất kiểm soát như thế này.
Hắn cũng đã từng thất vọng và chán nản, căm ghét thế giới bất công này.
Nhưng trong mắt Thái hậu, cho dù hắn có thảm hại và sa sút tinh thần như thế nào thì cũng là đứa cháu trai đáng tự hào của bà.
Không bao giờ thay đổi.
"Gọi Uyên Nhi và gọi cả Khương Lan vào"
Đương nhiên giọng của bà nhỏ đến mức người bên ngoài sẽ không thể nghe thấy.
Thậm chí lúc này, điều bà lo lắng chính là cái tên "Triệu Khương Lan" này được mọi người giữ kín như bưng.
Mộ Dung Bắc Hải nhanh chóng đồng ý.
Sau khi đi ra, hắn nhìn Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan đờ đẫn nói: "Hoàng tổ mẫu muốn gặp hai người"
Triệu Thanh Nghi thấy vậy, đứng dậy theo phản xạ, muốn đi theo sau.
Nhưng bị Mộ Dung Bắc Hải hờ hững liếc nàng ta một cái, duỗi tay chặn lại: "Thái hậu không có gọi người vào".
Khiến cho Triệu Thanh Nghi chán ghét, nhưng trong lòng nàng ta có oán giận thì cũng không dám nói gì, chỉ có thể quay lại chỗ cũ và quỳ xuống.
Khi Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan bước vào, Thái hậu thực sự không còn sức lực.
Bọn họ nhìn dáng vẻ này của Thái hậu thì khó chịu không tả được.
Lúc này, nước mắt của Triệu Khương Lan không ngừng rơi xuống như mưa.
Thái hậu nhìn nàng, chậm rãi duỗi tay ra hiệu nàng đi tới.
Bà cực kỳ thong thả đưa tay mình lên, muốn lau nước mắt giúp nàng.
Triệu Khương Lan nắm lấy tay của người áp vào bên má của mình.
Nàng không ngừng nói: "Thật xin lỗi Hoàng tổ mẫu, là cháu quá vô dụng.
Là y thuật của cháu
.