Giống như số mệnh đã định, trong thần thể Thái hậu có thứ gì đó chậm rãi hao mòn.
Mộ Dung Bắc Tô lập tức rơi lệ.
Hắn hét ra bên ngoài: "Nhanh lên, mau truyền thái y đến, đúng rồi còn có công chúa, gọi thêm cả Công chúa Nhã Lan tới đây!"
Trong một thời gian ngắn, người trong điện Tử Tiêu chân tay luống cuống.
Thái hậu được người đỡ nằm thẳng xuống, Mộ Dung Bắc Tô và La Kiều Oanh lo lắng canh giữ bà.
Chẳng mấy chốc Triệu Khương Lan đã chạy tới.
Sau khi bắt mạch cho Thái hậu xong, sắc mặt Triệu Khương Lan khó coi đến cực điểm.
Mộ Dung Bắc Tô không chịu được liền hỏi: "Công chúa, thế nào rồi? Hoàng tổ mẫu người có chuyện gì không?"
Giờ phút này ngón tay của Triệu Khương Lan đều lạnh lẽo, hiếm khi thấy nàng lộ ra vẻ mặt có chút bối rối.
Mộ Dung Bắc Tô nhìn dáng vẻ của nàng, trong lòng cũng nặng nề trầm lắng.
Các thải y càng run rẩy, không dám thở mạnh ra ngoài.
Giống như không cần phải nói bất cứ điều gì, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được mà không nói ra.
Thái hậu thật sự đã đến lúc nguy kịch rồi.
Tuy rằng biểu hiện ngoài mặt của bà vẫn rất bình tĩnh, không hề nói có gì không thoải mái.
Nhưng mà cũng do người lo lắng, sợ bọn họ phải chuẩn bị hôn sự trong lo lắng, cho nên mới chịu đựng không nói.
Nhưng cuộc hôn sự vội vàng này, lấy hiếu thảo làm trọng, hiển nhiên cũng không vì thần thể Thái hậu mà chậm trễ cơ hội.
Triệu Khương Lan chậm rãi thở ra một hơi, sau một hồi lâu, nàng mới phân phó người hầu đi thông báo tình huống ở điện Tử Tiêu cho Chiêu Vũ Đế cùng với Viện hoàng hậu.
Nàng mím môi thở dài một tiếng: "Bổn cung đề nghị, nên để cho mọi người đến điện Tử Tiêu chờ đợi, nếu Hoàng tổ mẫu có chuyện gì muốn truyền đạt, thì! Nói chuyện với người!"
Chiêu Vũ Đế và Viên hoàng hậu vội vàng chạy tới, Hoàng thượng nhẹ giọng chất vấn Triệu Khương Lan: "Công chúa, ngươi nói Thái hậu, lão nhân gia người thật sự không có khả năng chống đỡ thêm vài ngày sao?"
Trong mắt Triệu Khương Lan đầy nước mắt, nàng đau lòng lắc đầu.
.