Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Xuân triều trào dâng bên trong màn trướng nhưng hắn lại không nhìn thấy rõ khuôn mặt của nữ tử kia.
Giấc mộng kéo dài đến mấy canh giờ, đến khi tảng sáng, Mộ Dung Bắc Uyên đã mê man, mặt mũi đỏ tới tận mang tai.
Tai sao lại… đang yên đang lành tự dưng mà hản lại nằm mơ giấc mơ như vậy?
Bên trong Tê Quang Các, suốt cả đêm Triệu Thanh Nghi cũng không ngủ ngon.
Vừa mở mắt ra nàng ta vội vàng kéo Linh Đan tới rồi nhỏ giọng hỏi: Chủ quán nói trà hương kia sẽ mê hoặc tâm tư con người quả nhiên là có tác dụng đúng không? Bán thứ hàng đắt đỏ đó mà nếu vô dụng thì không phải tốn tiền không sao?”
Linh Đan thấy xung quanh không có ai mới thấp giọng nói: “Lúc trước khi nô tỳ làm hạ nhân ở nhà khác, đã từng gặp một vị di nương giàu có vô cùng am hiểu về thứ này, nô tỳ có từng nghe thấy bà ấy nhắc tới loại hương này.
Nếu bình thường đem đi kiểm tra, nhất định không tra ra được gì.
Nhưng nếu thời gian dài hơn, con người nhất định sẽ có những suy nghĩ về chuyện kia.
Mặc dù vương gia là người biết kiềm chế nhưng dù sao cũng là một nam nhân huyết khí tràn đây.
Trong phủ này hiện giờ chỉ có mình Vương phi, không ai có thể tranh sủng với người.
Người còn lo sau đó vương gia không cho người thị tẩm hay sao?”
Chẳng trách Triệu Thanh Nghỉ lại sốt ruột.
Để đến khi thị tẩm không bị phát hiện ra chuyện gì bất thường, nàng ta đã làm theo những lời nô tỳ nói tự phá thân thể của mình.
Rõ ràng nàng ta là một cô nương trong sạch nhưng nếu xem kỹ ra thì đã không phải.
Nếu không thể sớm ngày viên phòng với Mộ Dung Bắc Uyên thì làm sao nàng ta có thể chịu được sự tủi thân này.
Nghe Linh Đan nói vậy, Triệu Thanh Nghi yên tâm hơn.
Ông chủ bán hương nhất định là có hiệu quả.
Nàng ta chỉ cần chờ đợi là được đã cam kết đi cam kết lại như vậy rồi thì Khi trời sáng vừa sáng, người trong cung đã phái người tới nhà họ La, mời La lão phu nhân vào cung.
La phu nhân trực tiếp đi gặp Sơ phi, Sơ phi thân mật nắm lấy tay của La phu nhân: “Bản cung đã nên gặp mặt La phu nhân từ lâu nhưng thân là phi tần trong cung, ra vào cung không tiện nên mới để lỡ đến giờ.
Nhưng bản cung lại thường gặp đứa bé La Kiều Oanh, bản cung thật sự rất thích đứa bé này, thích đến mức ta luôn lo quá”
La phu nhân liên tục cảm ơn sự hậu ái của Sơ phi dành cho La Kiều Oanh.
Sơ phi mím môi cười một tiếng, khuôn mặt lộ ra chút do dự, sau đó Sơ phi mới từ từ nói: “Không giấu gì phu nhân, hôm nay bản cung mời phu nhân đến đây là để bàn bạc một chuyện quan trọng.
Đó chính là chuyện hôn sự của con trai ta và La Kiều Oanh”
La phu nhân sững sờ: “Nhanh như vậy sao, thần phụ còn tưởng rằng để tới năm sau mới lên kế hoạch”
“Theo lý thì nên để tới sang năm thì mới chuẩn bị được chu đáo.
Nhưng phu nhân có điều không biết, sức khỏe của Thái hậu lão nhân gia không được tổ lắm, chưa chắc đã chống đỡ được đến Tết.
Vậy nên hoàng đề đề nghị để Lục hoàng tử và La Kiều Oanh tổ chức hôn lễ sớm, cũng để xung hỷ cho Thái hậu”
Sơ phi cũng biết tự dưng đưa ra đề nghị này có hơi đường đột nên cũng hơi áy náy: “Chọn Vương phi dù sao cũng là chuyện lớn của triều đình, về tình về lý đều nên chuẩn bị đầy đủ, mời bà mối nhiều lân đến nhà dâng lễ, thất công cửu bà một người cũng không thể thiếu.
Nhưng hiện giờ thời gian gấp gáp, thật sự không quan tâm được hết đến những lễ nghỉ phiền phức đó.
Nếu cuối tháng này có thể làm lễ thì không còn gì tốt hơn nữa”
La phu nhân vô cùng kinh ngạc.
Từ giờ đến cuối tháng còn chưa tới nửa tháng.
Lục điện hạ còn chưa lập phủ phong vương, chuyện này cũng thật quá qua loa.
Thật ra bà cũng không sợ, chỉ sợ con gái mình tủi thân.
Đường đường là một Vương phi mà chuyện cưới gả còn không bằng một gia đình bình thường, không biết La Kiều Oanh có không vui hay không.
Nhưng lệnh của hoàng thượng đã như vậy, cũng là vì lo cho Thái hậu nên La phu nhân nào dám nhiều lời.
Đến khi La phu nhân về phủ thì thánh chỉ cũng tới theo.
Trong bụng bà hiểu rõ, e rằng chuyện mời vào cung chỉ là nể mặt thông báo một tiếng thôi.
Bất luận bà đồng ý hay không đồng ý thì hôm nay thánh chỉ cũng sẽ tới nơi.
La Kiều Oanh vẫn chưa hay biết gì, nàng vừa ngủ dậy đã bị người gọi giật ra.
Lưu công công bên cạnh hoàng thượng tươi cười chúc mừng nàng ta: “La cô nương, đại hỷ! Lão nô chúc La cô nương hỷ kết lương duyên, tôn vinh phú quý”
La Kiều Oanh không hiểu gì mở to hai mắt, lập tức nàng nghe thấy Lưu công công nói: “Đại tiểu thư La phủ, La Kiều Oanh tiếp chỉ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...