Lúc này đầu óc của Mai Nhi đều mơ màng.
Không thể nói rằng cả người nàng tràn ngập sự sợ hãi, tội mưu sát công chúa tính là một tội lớn, có thể bị tru di cửu tộc!
Làm sao có thể là nàng được, rõ ràng là cái gì nàng cũng không biết, nàng vẫn rất thành thật ngồi ở trong cung đợi.
Nếu như không phải có người kêu nàng lại đây để thế thân cho một người bên ngoài, nàng càng không có khả năng để xuất hiện ở hiện trường.
Bởi vì sợ hãi, cho nên Mai Nhi không ngừng nhìn về phía Ninh Vân.
Thế nhưng chính bản thân Ninh Vân cũng hoảng sợ, làm sao có thể bình tĩnh nghĩ ra cách đối phó thay cho nàng.
Mai Nhi lại không dám nói là chẳng hiểu vì sao công chúa Ninh Vân cho gọi mình lại đây, chỉ có thể kiên trì lặp lại những lời đã nói.
“Lúc đó nô tỳ đi đến nhà xí, không, không có đi những nơi khác, thật sự cũng không có đi tới bên hồ.
Công chúa Nhã Lan, nhất định là ngài đã lầm rồi, nô tỳ thật sự bị oan!”
Ai ngờ rằng Triệu Khương Lan cũng không có sự hiền lành thân thiết như ngày thường, nàng một mực chắc chắn nói: “Không có khả năng đó.
Bổn cũng sẽ không nói oan cho người vô tội, nhất định người ta nhìn thấy chính là ngươi!”
Lúc này Ninh Vân đã vô cùng lo lắng.
Làm sao nàng có thể nghĩ được rằng Triệu Khương Lan muốn làm ra chuyện này, hiện giờ cho dù nàng có thề thốt phủ nhận việc này không liên quan đến mình, thì mọi người ở đây nhất định cũng đã biết là nàng làm!
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng mở miệng nói: “Ngươi cũng biết tội mưu sát công chúa thì sẽ ra sao rồi chứ, đúng là một hành vi độc ác! Giờ phút này nếu như người nhận tội, có lẽ còn có thể giữ lại thi thể này.
Nếu như vẫn khăng khăng chối cãi, cũng đừng trách đến lúc đó muốn sống cũng không được”
Thái độ của Triệu Khương Lan cay nghiệt khác thường nói: “Bổn cũng thấy à, đây không hoàn toàn không phải là chủ ý của nàng.
Bổn cung với nàng không có oán hận gì cả, cũng chưa đến mức nàng muốn giết bổn cung, có lẽ sau lưng nàng còn có người âm thầm sai khiến!”
Ninh Vân tức giận đến mức ruột gan cũng đau, cắn răng chỉ vào nàng nói: “Mộ Dung Lan! Ta nói cho ngươi biết, chuyện này không có liên quan gì đến ta, ta không tin rằng cung nữ này chính là hung thủ.
Đã có thể là người đã tính toán rằng ngươi sẽ cho rằng đó là nàng, phải xử tội chết cho nàng, đừng có mơ tưởng rằng có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của ta”.
Triệu Khương Lan bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Được, ta tin tưởng công chúa Ninh Vân trong sạch.
Nếu như không phải do công chúa sai khiến nàng làm, vậy thì tất nhiên cung nữ này còn có người bên ngoài.
Không bằng như vậy đi, giết sai không bằng bỏ sót, cũng nhưng cũng không thể buông tha cho những người có lòng dạ xấu xa.
Trừ việc xử chết cho cung nữ này ở ngoài, bổn cung còn muốn tra rõ tất cả người nhà của nàng, trong vòng ba đời đều không thể tha, đều xử chết!”
Mai Nhi sợ hãi mở to hai mắt nhìn, cả người đều sợ đến mức như hồn lìa khỏi xác.
“Không, không được đầu công chúa, ta bị oan, đừng có giết người nhà của ta!”
Nàng thất tha thất thểu đi tới bên cạnh người của Triệu Khương Lan, ôm lấy đùi của nàng: “Nô tỳ thật sự không hiểu rõ tình hình! Tuy rằng nô tỳ là người cung nữ của công chúa Ninh Vân, thế nhưng hôm nay vốn dĩ đều không phải lo gì cả, từ đầu đến cuối đều vẫn ở bên trong cung chưa đi ngang qua! Vừa rồi công chúa Ninh Vân đột nhiên cho người kêu nô tỳ lại đây, nô tỳ mới bất đắc dĩ nói dối là mình đi nhà xí, trên thực tế người đi nhà xí không phải là nô tỳ!”.
Những lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Triệu Khương Lan nói rằng nàng chắc chắn người này là người đã hãm hại nàng, còn cung nữ này lại nói nàng mới vừa được Ninh Vân gọi tới, rốt cuộc thì ai mới là người nói sự thật đây.
“À? Nếu như người nói đêm nay người không có xuất hiện tại những khu vực gần đây, có ai có thể làm chứng cho ngươi?”
Mai Nhi gật đầu như giã tỏi nói: “Có, có! Chỉ cần tất cả những cung nữ ở yên trong cung không cần phải ra ngoài vào đêm nay đều có thể làm chứng.
Mới vừa rồi, Hàm Nhi là người của công chúa mới đi vào trong điện tìm nô tỳ, vài người cũng nhìn thấy Hàm Nhi.
Cầu xin công chúa Nhã Lan xem xét rõ!”
Triệu Khương Lan thở dài một tiếng, giống như đang suy nghĩ.
Rồi sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi đã nói tình hình một cách rất chân thật, để phòng ngừa rằng bổn cung vô ý nhìn lầm ngươi, oan uổng cho người thì cũng không tốt.
Như vậy đi, không bằng sai người kêu hết những cung nữ đêm nay không ra khỏi cung của công chúa Ninh Vân đến đây đi, rồi tra hỏi một chút xem”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...