Trong giờ phút này, trong mắt Mộ Dung Bắc Uyên chỉ có một người là Triệu Khương Lan.
Hắn đã lặp lại động tác nhân ngực và hô hấp rất nhiều lần, thế nhưng Triệu Khương Lan vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Giọng nói của hoàng hậu đau thương, mở miệng ngăn cản hắn: “Thần Vương, không cần làm như vậy nữa đâu, chỉ sợ là không thể cứu nổi công chúa nữa rồi.”
Mộ Dung Bắc Hải được người đỡ đi đến phía trước, mở to hai mắt nhìn Triệu Khương Lan.
Tại sao nàng lại yên lặng nằm đó, rõ ràng lúc tách ra, nàng vẫn còn sống nói chuyện cùng mình kia mà.
Trong mắt hắn tràn ngập nước mắt, cảm giác hối hận cùng lúc kéo đến.
Nếu như hắn không có rời đi thì đã tốt rồi, nàng đã uống rượu, mà tại sao hắn lại có thể bỏ mặc nàng mà đi.
Trên mặt đất Mộ Dung Bắc Uyên vẫn không ngừng lặp lại động tác.
Lúc trước khi kéo người lên bờ, hắn đã dùng hơn phân nửa sức lực của mình.
Lúc này hai tay càng không ngừng phải dùng sức, thậm chí còn sắp mất đi cảm giác rồi.
Thế nhưng hắn lại không cam lòng buông tay như vậy.
Không thể dừng lại, trong đầu hắn luôn lặp đi lặp lại một âm thanh để giúp cho hắn tỉnh táo.
Chỉ cần còn có cơ hội, thì nhất định không thể dừng lại được, chắc chắn có thể cứu được!
Không biết làm sao, thị vệ muốn đến để kéo Mộ Dung Bắc Uyên ra, Mộ Dung Bắc Uyên như một người bị bệnh tâm thần quát to một tiếng: “Cút ngay!”.
Không một ai dám đến gần hắn nữa.
Trong chốc lát, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy được quả là số mệnh trêu người.
Trong giờ phút này, Mộ Dung Bắc Uyên nhất định không biết là, người mà hắn đang liều mạng để cứu đây, thật ra là nữ nhân quan trọng nhất đối với hắn.
Hắn không nhớ rõ hồi đó bọn họ đã từng nảy sinh bao nhiêu sự tốt đẹp, cũng không nhớ rõ vành tai và tóc mai này đã chạm vào nhau, đau khổ nối tiếp nhau.
Thế mà hắn lại cố tình lao xuống dòng nước lạnh để cứu người lên, lại là hắn, sự việc đã tới mức này rồi, nhưng vẫn cắn chặt răng không chịu buông tay.
“Phù” Hắn lại một lần nữa, dùng miệng của chính mình hô hấp cho nữ nhân đang nằm ở dưới.
Trong lòng một ngàn lần lặp lại một câu nói, van xin muội, tỉnh lại đi, đừng có chết.
Có lẽ rằng trời cao bướng bỉnh rốt cuộc cũng đã bị sự kiên trì của hắn làm cho lay chuyển, chỉ thấy rằng thân thể của Triệu Khương Lan run rẩy dữ dội một chút.
Ngay sau đó, miệng nàng phun ra một đống nước.
Lúc sau lập tức ho khan liên tục, nàng đau đớn túm được cánh tay của Mộ Dung Bắc Uyên, cúi đầu mạnh mẽ nôn ra, hơn phân nửa số nước bị tích tụ trong lòng ngực.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy nàng mở mắt, khôi phục lại được ý thức, cả người hoàn toàn khuyu xuống.
Hắn không còn sức lực ngồi bệt xuống mặt đất, ngay cả sức để nâng cánh tay còn không có.
Sau khi mở mắt, Triệu Khương Lan lập tức thấy được khuôn mặt gần sát của Mộ Dung Bắc Uyên.
Sự lo lắng, kiên trì của hắn, nàng đều có thể thấy được.
Con sóng tình yêu trong lòng nàng lúc này cuồn cuộn không thôi.
Triệu Khương Lan chậm rãi vươn cánh tay mềm mại, sờ vào khuôn mặt của Mộ Dung Bắc Uyên.
Lúc này trong đầu nàng không hề có chút do dự, cũng không nhớ rõ chính bản thân mình đã bao nhiêu lần chịu đựng và kiềm chế.
Chỉ cho đến khi, từ cõi chết trở về rồi, khi đối diện với khuôn mặt của người mà mình yêu thương, nàng cảm thấy vô cùng xúc động và tiếc nuối.
Nàng tham lam nhìn vào hai mắt của Mộ Dung Bắc Uyên, thấy được trong ánh mắt của hắn có chút kinh ngạc và sợ hãi, khuôn mặt tái nhợt của nàng bỗng dưng nở nụ cười.
“Bắc Uyên, cảm ơn huynh” Triệu Khương Lan có chút yếu ớt mở miệng, khẽ nói.
Cảm ơn huynh đã tình nguyện vì ta vượt qua mọi chông gai trong bóng tối và hỗn độn, dùng sự quyết tâm sắc bén như lưỡi dao và sự thông minh để đưa ta từ cõi chết trở về..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...