Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Triệu Thanh Nghi không muốn mất thể diện, nhất là nữ nhân Triệu Khương Lan kia cũng ở trong cung, nàng ta ngồi cùng một chỗ với Triệu Khương Lan, nói không chừng sẽ có người thầm so sánh.
Nếu nàng ta quá mất thể diện, liệu người xung quanh có nói Thần vương phi trước kia xinh đẹp, còn Thần vương phi mới có kém hơn một chút.
Nghĩ tới đây, Triệu Thanh Nghi cố gắng trang điểm, ăn vận, đeo hết tất cả châu báu trang sức trong phủ lên người.
Nhìn qua thấy không khác gì như một dây châu báu biết đi.
Nhưng nàng ta không thấy vướng víu mà chỉ cảm thấy vô cùng xa hoa quý phái.
Thêm sự tâng bốc của đám người Linh Đan, Triệu Thanh Nghị càng thêm đắc chí.
Mộ Dung Bắc Uyên lại dặn dò Tịnh Sở mang theo cả hai đứa bé vào cung.
Mặc dù Chiêu Vũ Đế có thái độ rất phức tạp với hai đứa trẻ của Lê Vương, trước đây có một dịp còn không muốn nhìn mặt chúng.
Nhưng dù sao cũng là cốt nhục tình thân, trong buổi tiệc đoàn viên như vậy, có thể nhìn thấy hai đứa bé này, Chiêu Vũ Đế vẫn rất vui vẻ.
Hạ nhân cùng theo vào trong cung không được quá nhiều, bên cạnh Triệu Thanh Nghi có Linh Đan nên Mai Hương không được đi theo nữa.
Vào đến trong cung, Mộ Dung Bắc Uyên dẫn mấy người bọn họ đi về điện Tử Tiêu.
Triệu Khương Lan theo lệ đang bắt mạch cho Thái hậu, vì để Thái hậu chống đỡ thêm được vài ngày nữa, gần đây nàng rất hay chạy tới điện Tử Tiêu.
Nàng vừa dò mạch xong thì ma ma cất giọng thông báo: “Thần vương điện hạ dẫn theo hai tiểu điện hạ tới!”
Thái hậu bật cười: “Có đúng không, Nhật Nhi và Sương Nhi đến rồi sao? Mau bảo chúng vào đây, bảo người mang chút đồ ăn vặt tới”
Triệu Khương Lan nghe thấy bọn trẻ tới, cũng không nhịn được nhìn ra ngoài đầy mong chờ.
Mộ Dung Bắc Uyên đi đầu tiên, Triệu Khương Lan vừa quay lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hắn mỉm cười nhìn Triệu Khương Lan, nàng thấy tim mình khẽ rung động rồi cũng mỉm cười đáp lễ.
Bỗng nhiên hai cái bóng bé nhỏ lao tới, Mộ Dung Bắc Uyên còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Nhật Nhi và Sương Nhi đã chạy tới bên cạnh Triệu Khương Lan.
Hai đứa bé vùi đầu vào trong lòng Triệu Khương Lan rồi ôm chặt lấy nàng.
Mặc dù đã từng bị nhắc nhở, không được gọi là thẩm thẩm Khương Lan mà về sau phải đổi lại gọi là cô cô.
Nhưng hai đứa bé cũng không quan tâm là thẩm thẩm hay cô cô, đã lâu lắm rồi bọn chúng không được nhìn thấy nàng, bọn chúng nhớ nàng chết mất.
Không quan tâm đến những chuyện khác, phải ôm một cái trước đã.
Triệu Khương Lan bị hai cục thịt ôm lấy, nàng bật cười, khóe mắt không thể không để ý tới Mộ Dung Bắc Uyên.
Nàng kìm chế và cẩn thận xoa đầu bọn trẻ: “Lâu lắm rồi không gặp các tiểu điện hạ, cơ thể hai con càng ngày càng cứng cáp rồi”
Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy kỳ lại: “Sao vậy, Sương Nhi và Nhật Nhi đã từng gặp công chúa Nhã Lan sao?”
Thái hậu lên tiếng giải vây: “Trong hơn hai tháng cháu tới Vinh Dương, Nhã Lan thỉnh thoảng cũng tới Thần vương phủ ngồi chơi, hoặc ai gia gọi bọn trẻ vào trong cung nên cũng gặp nhau mất lần.
Nhã Lan có duyên với trẻ con nên đám trẻ rất quý
Triệu Thanh Nghi đi sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên, nàng ta nhìn thấy tất cả những gì đang xảy ra, chỉ muốn ghim chặt tay cho máu trong lòng bàn tay chảy ra.
Rốt cuộc Mộ Dung Nhật và Mộ Dung Sương có ý gì?
Lúc ở trong vương phủ, nàng ta luôn cố tình làm thân với hai đứa trẻ này nhưng luôn bị bọn chúng coi như nước lũ hay thú dữ.
Nàng ta làm thế nào cũng không thể khiến hai đứa trẻ này quý mến, ai ngờ vừa nhìn thấy Triệu Khương Lan, bọn chúng lại chạy ào tới như vậy.
Ai không biết còn tưởng rằng Triệu Khương Lan mới là mẹ ruột của bọn trẻ.
Triệu Thanh Nghi oán giận trong lòng nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...