Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu, đôi mắt thấp thoáng nụ cười.
“Hôm qua tôn nhi có gặp một lần, công chúa Nhã Lan là người rất thú vị.
Nói ra tôn nhi cũng cảm thấy rất khó hiểu, từ trước đến giờ phụ hoàng rất tôn sùng lễ pháp với tính cách của người nhất định sẽ không thu nhận một nữ tử trong dân gian để làm dưỡng nữ và càng không thể phong là đích công chúa.
Trừ khi bên trong còn có ẩn tình gì khác.”
Thái hậu nghe lời này không khỏi xuýt xoa.
Có thể thấy cho dù một người bị mất trí nhớ nhưng những thiện cảm tốt trong lòng vẫn giống như lúc trước.
Khi tất cả người đều nói với Mộ Dung Bắc Uyên, Vương phi của hắn là Triệu Thanh Nghi thì hắn vẫn không có thiện cảm với nàng ta.
Còn với công chúa Nhã Lan, người hắn cho là mới chỉ gặp mặt lần đầu thì hắn vẫn cảm thấy đối phương thú vị.
Mọi chuyện như vậy, không biết là may mắn hay bất hạnh.
“Y thuật của Nhã Lan rất giỏi, có công rất lớn trong việc điều trị cho Sơn Vương, con bé cũng chữa bệnh cho ai gia.
Con bé được phụ hoàng và mẫu hậu con yêu quý nên hoàng đế đã phong nó làm công chúa.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là Vinh Dương muốn công chúa hòa thân.
Những người khác đi không nổi, nó là lựa chọn duy nhất”
Mộ Dung Bắc Uyên giật mình: "Xem ra hoàng tổ mẫu cũng rất yêu quý nàng ấy.
Hôm qua tôn nhi tình cờ gặp được nàng ấy ở chỗ của mẫu phi, mẫu phi khen nàng hết lời.
Với tính tình của mẫu phi, rất ít người được bà ấy khen ngợi như vậy.
Có thể thấy vị công chúa Nhã Lan này nhất định có chỗ hơn người.”
Thái hậu không nhịn được thở dài: “Cho dù thông minh lanh lợi đến đâu thì nó cũng là một đứa bé đáng thương.
Cho dù tới Vinh Dương làm hoàng hậu thì sao chứ, thứ nó muốn không phải là địa vị, cũng chưa chắc là nó sẽ vui.
Bắc Uyên, ai gia thấy tuổi tác hai đứa cũng tương đương nhau, nó lại không có bạn bè gì trong cung.
Nếu con rảnh rỗi thì thường xuyên tới chỗ của con bé một chút, cũng để con bé thấy trong cung vẫn còn có tình người ấm áp”
“Vâng, tôn nhị nhất định sẽ đối xử tốt với công chúa” Đêm nay Triệu Khương Lan ngủ không yên giấc.
Đây là lần đầu tiên nàng ngủ ở Phường Niên điện, nha hoàn bên cạnh mặc dù hầu hạ tận tâm nhưng cũng vẫn không thể bằng hai người Tịnh Sở cùng Mai Hương.
Mộ Dung Bắc Hải cũng lo lắng nàng không ngủ được nên mới sáng sớm đã tới thăm.
Nhìn thấy tinh thần nàng không tốt lắm nên lo lắng hỏi: “Không ngủ ngon sao?”
“Muội hơi mất ngủ, lúc trước ở vương phủ muội có làm một túi thơm để dễ ngủ, quen đặt ở bên cạnh gối, lần này đi vội quá nên quên không mang theo”
Nàng đã sai nha hoàn tới Thái y viện bốc thuốc, thấy nha hoàn cầm khay đựng thảo dược đến gần, nàng nói với Mộ Dung Bắc Hải nói: "Tam ca, huynh có cần không, muội làm giúp huynh luôn một cái?”
“Được, túi thơm lần này là cho huynh chứ không phải là cho người khác?”
Mộ Dung Bắc Hải nhắc đến chuyện lần trước nàng làm túi thơm cho Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng lại bị Thẩm Hi Nguyệt chọc ngoáy khiến Mộ Dung Bắc Hải hiểu lầm.
Nàng cười ngượng ngùng: “Huynh đừng trêu đùa muội nữa, lần này muội bảo đảm”
“Đúng rồi, huynh đến đây là có một chuyện vui muốn nói cho muội biết, muội nghe xong nhất định cũng sẽ rất vui”
“Chuyện gì vậy?” Triệu Khương Lan tò mò.
"Chuyện này liên quan tới Hồng Mai, Hồng Mai có thai rồi, vốn dĩ ta định nói chuyện này cho muội ngay, nhưng ta tới vương phủ, gặp Chu Khiết thì mới biết hiện giờ muội không còn là Vương phi nữa.
Hồng Mai còn đau lòng một lúc rồi mới tới Sơn Vương phủ.
Hạ nhân ở phủ của huynh đã nhờ người đem thư tới rồi”.
Triệu Khương Lan ai da một tiếng rồi quả nhiên mặt mày hớn hở.
“Đây đúng là một chuyện vui lớn, đáng tiếc là muội ở trong cung không thể tùy tiện đi lại, nếu không muội cũng muốn tới thăm”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...