Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
“Không muốn, chúng con không muốn người đi đâu.”
Đối với hai đứa bé này mà nói, vào thời điểm nguy hiểm nhất chính là Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên đã che chở cho bọn nó, trả lại cho bọn nó một khoảng trời đầy sự che chở.
Sự tồn tại của nàng giống như một người mẹ khác vậy.
Vất vả lắm bọn nó mới tình nguyện bỏ xuống đau đớn, vậy mà lại phải đối diện với chia ly, thật sự rất khó chịu.
Làm sao Triệu Khương Lan lại không hiểu tâm trạng của bọn nó.
Nàng không nỡ rời bỏ ngôi nhà này hơn bất cứ ai khác, thế nhưng không có cách nào cả.
“Thẩm thẩm vô cùng thích Dung Sương và Dung Nhật.
Trước đây vẫn luôn hi vọng hai đứa có thể gọi ta một tiếng mẫu phi, đáng tiếc là không đợi được đến ngày đó.
Thật sự xin lỗi, lại khiến hai đứa đau lòng rồi.
Là do thẩm thẩm quá vô dụng, không làm được cái gì cả”
Cả người Sương Nhi vùi trong ngực nàng, bỗng nhiên nó vươn tay ôm lấy cổ nàng nhẹ giọng thầm thì hỏi: “Vậy nếu như Dung Sương gọi người một tiếng mẫu phi, người sẽ không đi sao?”
Đôi mắt Triệu Khương Lan đỏ bừng, nghẹn ngào mím môi lắc đầu: “Thật sự xin lỗi” Ba người ôm chặt lấy nhau, cùng nhau khóc.
Không biết trôi qua bao lâu, Chu Khiết dẫn theo Triệu Thanh nghi đi đến đây báo cáo: “Vương phi, Triệu cô nương đã tham quan hết mấy chỗ quan trọng trong Vương phủ.
Tất cả người hầu cũng đã gặp nàng ta, chỉ còn hai vị tiểu điện hạ và tiểu công chúa là chưa nhìn thấy”
Triệu Khương Lan sờ đầu hai đứa nhỏ: “Nhớ kỹ những lời ta nói.
Về sau không thể gọi ta là thẩm thẩm nữa, nhất là sau khi Tứ thúc của các con tỉnh lại, chỉ có thể gọi Tân Vương phi đang đứng bên ngoài kia là thẩm thẩm.
Nhất định phải nghe lời, đừng để lỡ miệng”
Nàng nhìn Mộ Dung Nhật rồi dặn dò: “Dnng Nhật, con là ca ca.
Muội muội nhỏ hơn con một chút, vậy nên con phải nhớ nhắc nhở nó, không được gọi sai người”
Mộ Dung Nhật rất khó chịu gật gật đầu: “Biết rồi ạ.
Nhật Nhi sẽ ngoan, cũng sẽ để ý muội muội”
Còn Mộ Dung Sương thì khóc đến đau lòng, ôm lấy Triệu Khương Lan nhất quyết không chịu buông tay.
Triệu Thanh Nghị vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng nàng ta thấy hơi ghen ghét.
Không phải nói hai vị tiểu điện hạ và tiểu công chúa này là là con của Lê Vương tạo phản kia sao.
Đến Thần Vương phủ chẳng qua chỉ mấy tháng, vậy mà có thể có tình cảm sâu đậm như thế này với Thần Vương phi sao?
Chẳng may sau này Mộ Dung Bắc Uyên tỉnh lại, hai đứa bé này không nghe lời, ăn nói linh tinh trước mặt Mộ Dung Bắc Uyên.
Triệu Thanh Nghị nghĩ đến chuyện này lập tức nổi lên một trận bực bội.
Nhưng mà nàng ta vẫn phải dịu dàng lên tiếng chào bọn nhỏ: “Xin chào vị tiểu điện hạ.
Dáng vẻ của hai người rất đáng yêu nha”
Nàng ta đúng là biết cách nói chuyện, Triệu Khương Lan thầm nghĩ.
Triệu Khương Lan rất ít khi khen bọn nó đáng yêu.
Mặc dù trong lòng nàng rất thích nhưng vẫn không quen phải nói ra.
Chỉ là vào những lúc không có việc gì làm sẽ xoa bóp khuôn mặt hai đứa nhỏ, rồi xoa xoa đầu bọn nó.
Bọn nó còn quá nhỏ, chắc chắn sẽ cảm thấy hơi không nỡ với những người hay sự việc được tiếp xúc trong một thời gian dài.
Ít bữa nữa thôi, sau khi Triệu Thanh Nghi ở chung hòa thuận với bọn nó, bọn nó cũng sẽ dần dần quên mất mình, rồi thân thiết với Triệu Thanh Nghi.
Triệu Khương Lan hơi không yên lòng suy nghĩ lung tung.
Nhưng mà trước mắt, đương nhiên hai đứa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...