Có lẽ bọn họ không biết mở miệng gọi như thế nào, nên quyết định không mở miệng, chỉ im lặng cung kính hành lễ.
Triệu Khương Lan cũng không muốn tính toán, sải bước đi vào, vừa vào đã nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ trong nhà.
Không khó để nhìn ra quận chúa Di Thanh thật sự thấy rất thoải mái.
Rõ ràng ngày thường đối xử với Thích phu nhân rất lạnh nhạt, vậy mà lúc này lại đang nói chuyện nói rất vui vẻ với Lục Thanh Nghi.
Mặc dù sắp tuyên bố ra bên ngoài rằng Lục Thanh Nghi là con gái của Thích phu nhân, nhưng dù sao cũng không phải là mẹ con ruột, lỡ sau này có xảy ra chuyện gì, nàng ta cũng sẽ không hoàn toàn đồng lòng với Thích phu nhân.
Nói không chừng còn có thể lung lay rồi kéo về dưới trướng của mình.
Còn về phần Triệu Khương Lan kia, bị đưa đi hoà thân đứng là quá tốt rồi.
Cứ nhắm mắt làm ngơ, tốt nhất là cả đời này đừng nhìn thấy nữa.
Cứ vậy thì Thích phu nhân kia lấy gì ra so với mình.
Triệu Khương Lan bước vào trong viện, thứ đập vào mắt chính là một cảnh tượng vô cùng kỳ quái.
Mẹ ruột của nàng - Thích phu nhân ngồi yên một bên im lặng không nói, trên mặt cũng không có chút ý cười nào, chỉ có một tầng mây đen không thể nào xua tan.
Cha nàng - Triệu Đường ngồi bên cạnh nói chuyện với hai đứa con trai, còn Quận chúa Di Thanh thì đang lôi kéo một nữ tử quay lưng về phía cửa cùng nói chuyện, nhìn thái độ thấy có hơi thân thiết.
Chỉ nhìn bóng lưng của nữ tử kia thôi đã có thể nhìn ra phong thái dịu dàng của đối phương, nhìn chính diện cũng là một gương mặt mỹ nhân.
Triệu Khương Lan trong chớp mắt có hơi ghen tị, tâm trạng cố gắng điều chỉnh cả đường đi lúc này lại trở nên nặng nề.
Nàng không có biểu cảm bước vào, Thích phu nhân là người phát hiện ra nàng đầu tiên, bà lập tức đứng lên, bước nhanh đến: “Khương Lan”
Thích phu nhân vừa gọi một tiếng, Triệu Khương Lan còn chưa kịp phản ứng, Quận chúa Di Thanh ngồi bên kia đã kêu lên: “Ôi chao, Thích phu nhân, sao bà lại không hiểu quy củ như vậy.
Lão gia đã bảo là không được gọi cái tên này, phải thực hiện ngay lập tức.
Nếu như sau này Thần vương tỉnh lại, bà vẫn không quản được cái miệng của mình mà tuỳ tiện gọi bây gọi bạ, cẩn thận trong cung lại gây khó dễ cho nhà họ Triệu”
Triệu Khương Lan lạnh lùng liếc nhìn bà ta, vỗ nhẹ vào tay Thích phu nhân tựa như đang an ủi.
Nữ tử vốn dĩ đang đưa lưng về phía nàng cũng xoay người lại, để lộ khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.
Thật sự thì, gương mặt này nói là đẹp, nhưng vẫn không đẹp bằng khuôn mặt của Triệu Khương Lan bây giờ.
Khỏi phải nói, gương mặt kiếp trước của Lý Hân mới thật sự là quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng dung mạo của Lục Thanh Nghi theo dịu dàng, đem lại cảm giác của một cô con gái cưng.
Nàng ta nhìn thấy Triệu Khương Lan, vẻ mặt lập tức trở nên gấp gáp, vội vàng cúi chào nàng: “Thần nữ tham kiến Vương phi”.
Quận chúa Di Thanh nghe xong liền nở một nụ cười không rõ ý tử: “Thanh Nghị à, sau này đừng nói như vậy.
Về sau, có một số người nên đổi lại gọi con là Vương phi mới đúng, tuyệt đối đừng gọi sai”.
Lục Thanh Nghi không nói gì, sợ hãi cúi đầu nhìn xuống đất.
Triệu Khương Lan không muốn trút giận lên người vô tội, lạnh nhạt nói một câu: “Miễn lễ”
Triệu Đường nhìn hơi liếc Triệu Khương Lan, trong mắt hiện lên sự mâu thuẫn khó nói thành lời.
Ông ta cất giọng nói: “Hôm nay gọi con đến đây là muốn nhân dịp tất cả mọi người đều ở đây nói rõ ràng chuyện này một lần.
Bây giờ sự tình đã thế này, Hoàng Thượng cũng đã hạ thánh chỉ, muốn để Thanh Nghị chính thức trở thành người nhà họ Triệu chúng ta.
Vậy nên từ giờ trở đi, con bé sẽ đổi tên thành Triệu Thanh Nghi, đổi cách xưng hô với lão phu thành cha, còn với Thích phu nhân và Quận chúa thành mẹ”
“Đứa trẻ ngoan, gọi một câu cho bổn Quận chúa nghe thử” Quận chúa Di Thanh không đợi Triệu Khương Lan đáp lại đã nói.
Triệu Thanh Nghi thấy Triệu Khương Lan không thể hiện ra là không vui, lập tức thấp giọng lên tiếng.
"Mę."
Sau đó nàng ta chuyển hướng nhìn Thích phu nhân gọi một tiếng “mẹ”, rồi lại gọi Triệu Đường một tiếng “cha”.
Ánh mắt Thích phu nhân đấu tranh, chỉ gật đầu cực kỳ nhẹ.
Triệu Đường vuốt vuốt râu, đáp lại.
Sau đó ông ta nhìn về phía Triệu Khương Lan: “Sắp xếp của Hoàng thường thể nào chắc hẳn con cũng biết.
Không lâu nữa chúng ta phải đổi cách gọi con thành công chúa.
Một khi con vào cung thì không thể quay trở về nhà họ Triệu nữa, cũng không thể nhận mẹ của con”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...