Thần Y Vương Phi Vương Gia Tránh Ra
Còn Mai Hương thì không cần phải nói, bản thân nàng ấy là Phượng vệ, bảo vệ chủ thượng chính là chức vụ của mình.
Nhưng Triệu Khương Lan lắc đầu: “Hai người các em đều phải ở lại.
Mấy đứa nhỏ không thể không có ai chăm sóc được, sau khi bổn cung rời đi, các em phải thay bổn cung chăm sóc thật tốt cho Dung Sương và Dung Nhật.
Bọn chúng còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện không hiểu rõ ràng, cha mẹ ruột lại cùng lúc qua đời, chúng chỉ hơi thân thiết với các em thôi.”
Mai Hương khẽ giật mình, không ngờ ngay cả mình mà Vương phi cũng không định dẫn đi cùng.
“Nhưng mà Vương Phi, nô tỳ nhất định phải ở bên cạnh bảo vệ an nguy của người”
“Không.
So với ta, mấy đứa nhỏ càng cần các em hơn.
Sau khi bổn cung rời đi, các em phải nói cho hai đứa trẻ này nghe, về sau không thể gọi bổn cung là thẩm thẩm.
Bọn nhỏ chỉ có thể gọi Vương phi mới đến là thẩm thẩm, thử ở chung thật tốt với nàng ấy, không thể bốc đồng tuỳ tiện”.
Nói đến đây, cuối cùng có lẽ nàng đã không thể nói thêm những cái khác nữa.
Nước mắt lặng lẽ rơi như xương mắc ở cổ họng, giống như một ly rượu nóng bỏng đốt cháy hơi thở của nàng, sôi trào mãnh liệt.
“Vương phi, nhưng mà.”
“Ý ta đã quyết.
Không cần phải nói nữa.
Cho dù là em hay Tịnh Sở thì Điện hạ chàng ấy đều có ấn tượng.
Chàng chỉ quên một mình ta thôi.
Nếu như các em đi theo ta, rồi nhỡ bị Điện hạ nhìn thấy.
Sau này khó tránh khỏi việc chàng ấy cảm thấy kỳ lạ”
Trên đường quay về, Triệu Khương Lan đã ra quyết định.
Nếu như đây chính là số mệnh của nàng và Mộ Dung Bắc Uyên, vậy thì dứt khoát chia cách nhau hoàn toàn đi.
Cắt đứt hết tất cả những tiếc nuối, lo lắng, liên quan.
Khiến hắn mãi mãi mịt mờ, không cần phải nhìn thấy chân tướng tàn nhẫn kia.
Như thế này, hắn sẽ không đau lòng.
Nếu không, khi hắn muốn giữ lại mà không thể, chẳng phải sẽ càng khổ sở hơn sao.
Mất trí nhớ, ngay lúc này ngược lại là một loại may mắn khác.
“Tịnh Sở, Mai Hương, mấy ngày này, các em thay bổn cung dọn dẹp hành lý một chút đi.
Rất nhanh thôi, ta sẽ phải vào trong cung rồi.”
Các nàng ấy nặng nề đáp lại, hốc mắt đã ướt từ lâu.
Màn đêm buông xuống quanh Tịch Chiếu Các, ánh trăng từ cửa sổ hắt vào trong phòng, bao phủ lên chiếc quan tài băng.
Triệu Khương Lan ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt ve mép quan tài.
Nàng cẩn thận gỡ chiếc nhẫn trên ngón tay mình xuống.
Nghĩ một lát, lại lấy một sợi dây chuyền vàng từ trong ngăn tủ ra, luôn chiếc nhẫn vào trong dây chuyền.
Vốn nghĩ rằng đây chính là dấu vết tình yêu của họ.
Bây giờ ngay cả những dấu vết này cũng phải xoá đi.
Nàng đeo sợi dây chuyền có chiếc nhẫn lên cổ, dưới lớp quần áo, tất nhiên nhìn từ bên ngoài vào sẽ không nhìn thấy được.
Cứ như thế này đi, Triệu Khương Lan thầm nghĩ.
Tình yêu của nàng cũng thế, tín vật cũng vậy, cũng bị che chắn như
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...