Chiêu Vũ để tự mình đỡ nàng dậy: “Đừng quỳ nữa, chuyện đến nước này, trẫm nhận không nổi lễ quy bái của con.
Là trẫm không bảo vệ được con, thực sự xin lỗi con”
Triệu Khương Lan đưa tay lau đi dòng nước mắt còn lăn dài trên má, rất lâu sau mới đủ sức nói một câu hoàn chỉnh: “Phụ hoàng, nhị thần thực sự không còn được nào để đi nữa sao?”
“Trong thư hoàng đế Vinh Dương nói, sau ngày lập đông, bọn họ sẽ phái sứ thần tới nhận người.
Điều khiến người khác không ngờ tới là, vậy mà hắn muốn lập con làm hoàng hậu của Vinh Dương.
Theo lẽ thường tình, cho dù là đích công chúa hòa thân, cùng lắm cũng chỉ lập làm phi, chứ đừng nói tới việc con thế này là tái giá.
Cho dù có thể thay đổi thân phận để che mắt thế gian, nhưng vị quốc quân kia lại hoàn toàn rõ ràng, hắn ta lại không buồn quan tâm, thật sự khiến người khác phải suy nghĩ”.
Nếu chân tướng sự thật này được truyền ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ cảm thấy đối phương bị sắc đẹp mê hoặc tới lu mờ lí trí.
.
ngôn tình ngược
Song, Triệu Khương Lan vẫn không nhúc nhích: “Nhưng nhi thần muốn làm Thần vương phi”
"Trẫm không giấu gì con, từ xưa đến nay hòa thân đều là chia cách biền biệt, hơn nữa là đời này không còn cơ hội quay về nữa.
Trưởng nữ của trẫm, đích nữ do chính Viễn hoàng hậu sinh ra, năm đó cũng là nữ tử duy nhất có độ tuổi thích hợp, không thể không vì Thịnh Khang mà phải gả đi.
Sau này trẫm không còn được gặp lại con bé lần nào nữa, trẫm thật sự rất đau lòng.
Thế nên lựa chọn cho hòa thân, hơn nửa đều chọn con gái nhà quý tộc đi thay, nhưng hiện tại phía Vinh Dương chỉ đích danh con, còn nói muốn tôn con làm hoàng hậu, trẫm quả thật không biết phải từ chối thế nào?
Lời của Chiêu Vũ đế nói rất rõ ràng.
Hắn ta không muốn, không đành lòng, cũng không tình nguyện.
Nhưng hắn ta thân mang trọng trách của một vị hoàng đế, không thể không nghĩ tới nỗi khổ của muôn dân bách tính.
Một khi hai nước giao chiến, người bị liên lụy nhiều nhất chắc chắn là con dân trăm họ.
Bây giờ còn đang trong thời kì xây dựng và hồi phục lại nguyên khí quốc gia, không thể tiếp tục chịu thêm bất cứ thiệt hại nào nữa.
Hi sinh một mình Triệu Khương Lan, có thể ổn định lại thế cục đang hỗn loạn hiện giờ.
Sau khi Chiêu Vũ để nhận được phong thư kia, đã thay nàng đưa ra quyết định rồi.
Mặc dù đã đoán trước được kết cục, nhưng Triệu Khương Lan vẫn cảm thấy đau lòng.
“Điều duy nhất có thể an ủi trẫm, chỉ có việc hắn có lẽ thực lòng với con, dù sao trẫm cũng không thể cho con hậu đãi và danh phận như vậy.
Khương Lan, trẫm không còn cách nào khác rồi, cho dù con có hận trẫm, trách trẫm, trẫm cũng chỉ có thể đẩy con ra."
Phải rất lâu sau, nàng mới có thể ngừng khóc.
“Phụ hoàng, người định sắp xếp thế nào?”
"Trước mắt, Dung Nhi quên mất con rồi, thật không biết là không may hay là may nữa.
Nếu nó còn nhớ những kí ức liên quan đến thì dù phải liều mạng nó với trẫm cũng sẽ không để con tới bên cạnh người khác đâu.
Nhưng giờ nó đã quên hết rồi, sẽ không lại chống lại thành ý đầu, thậm chí có thể nó sẽ cảm thấy chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.”
Triệu Khương Lan siết chặt lòng bàn tay, cố gắng ép bản thân phấn chấn lên một chút.
“Nhưng chàng vẫn còn nhớ mình có vương phi.
Người trong thiên hạ cũng đều biết vương phi của Thần vương phủ xuất thân từ nhà họ Triệu, cho dù chàng có tạm thời quên mất, người qua đường thường xuyên nhắc tới cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ”
Chiêu Vũ để cũng nghĩ tới việc này, trên mặt lại càng thêm vẻ có lỗi: “Thế nên trẫm đang chuẩn bị chọn cho nó một vương phi mới”
“Người nói gì cơ!”
Triệu Khương Lan ngẩng phắt đầu lên, nỗi đau trong lòng càng lớn hơn.
Mặc dù nàng đã chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất phải rời xa Mộ Dung Bắc Uyên rồi, nhưng khi nghe Chiêu Vũ để muốn chọn cho hắn một vương phi mới, nàng vẫn cảm thấy chết có khi dễ chịu hơn.
“Trẫm biết chuyện này đối với con rất tàn nhẫn.
Nhưng theo những gì con nói, nó biết bản thân mình có vương phi, cũng không thể nói vương phi qua đời rồi.
Sau khi con rời đi Thần vương phủ cũng không thể không có nữ chủ nhân, trước đây Thẩm Hi Nguyệt làm ra chuyện điên khùng, còn loạn tới nỗi tự sát, Uyên Nhi nó không ham nữ sắc, một vương phủ rộng lớn như vậy, không thể để hậu viện trống không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...