Lúc đến ngự thư phòng, Chiều Vũ đế đã ở đó đợi rồi.
Nàng được Lưu công công dẫn vào, hành đại lễ với với Chiêu Vũ đế.
Nhưng Chiều Vũ đế lại không để nàng mau chóng đứng dậy, mà thâm sâu nhìn nàng vài cái: “Thần vương phi, lần này đi Vinh Dương, có xảy ra chuyện gì khác nữa không?”
Có thể khiến Chiêu Vũ Để không buồn hỏi qua câu nào về tình trạng sức khỏe của Mộ Dung Bắc Uyên, mà trực tiếp hỏi tới một chuyện khác thế này.
Rõ ràng mật hàm kia của Lý Mặc đã tới tay Chiêu Vũ để rồi, không những vậy còn khiến Chiêu Vũ để phải kinh ngạc.
Triệu Khương Lan không rõ rốt cuộc hắn ta nói những gì trong một hàm rồi, chỉ cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Nhi thần thật sự không biết phải bắt đầu nói từ đâu.”
“Ngươi có quan hệ gì với quốc vương của Vinh Dương?”
Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại: “Hắn từng âm thầm tới Thịnh Khang, con không biết thân phận của đối phương, trong một lần vừa hay có duyên cứu hắn một mạng, mãi tới khi tới Vinh Dương, sau khi gặp lại hắn mới biết là người quen”
"Gì cơ? Hắn từng đến Thịnh Khang?”
Chiêu Vũ để khá ngạc nhiên, vốn tưởng rằng hắn ta thân mang trọng trách quân vương của một nước sẽ không thể nào tới nước địch, thế nên im lặng không nói gì.
Lời này của Triệu Khương Lan có một nửa là thật một nửa là giả.
Nhưng không thể nói ra toàn bộ sự thật được.
Dù sao thì nếu như phải bỏ hoàn toàn việc bọn họ từng gặp vậy thì không thể nào giải thích được tình hình hiện tại.
Chiều Vũ để không hỏi về chuyện đệ nhất vụ y, điều này chứng tỏ Lý Mặc không nói rõ hết từ nguyên nhân đến kết quả.
Nàng không thể là người tự cống nạp ra.
Mà thế này sẽ thành Quốc vương hắn nhất kiến trung tình với vương phi của vương gia ở đất nước này.
Còn muốn cưỡng bức người ta cướp đi, nghe có vẻ rất là hoang đường.
Chỉ có thể tạo một hình tượng giả cho Chiêu Vũ đế, là vì nàng là ân nhân cứu mạng của Lý Mặc nên Lý Mặc mới phải lòng nàng.
Triệu Khương Lan nóng vội gật đầu: “Đúng vậy ạ, nhi thần cũng cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng tính toán thời gian, lần đầu tiên nhi thần gặp vị bệ hạ kia, cũng có thể bản thân hắn trốn trong một đám người đi sứ không ai biết cũng nên”
Chiêu Vũ để tức giận đến nghiến răng: “Con có biết mấy ngày trước trẫm nhận được thứ gì không! Là mật hàm của hoàng đế Vinh Dương, tính xác thực của mật hàm này đã được kiểm chứng qua rồi, hoàn toàn không thể là giả được.
Trong thư hắn còn chỉ đích danh muốn con gả đến Vinh Dương, còn bảo trẫm phế bỏ thân phận hiện tại của con rồi phong con thành công chúa của Thịnh Khang để thuận tiện cho việc hóa thân”.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng khi nghe những lời này sắc mặt của Triệu Khương Lan vẫn trở nên trắng bệch.
Chiêu Vũ để nghiêm mặt nhìn nàng lần nữa: “Con nghĩ thế nào?”
Triệu Khương Lan đập đầu mạnh một cái: “Nhi thần không đồng ý, con chỉ muốn ở cạnh Thần vương thôi.
Phụ hoàng cũng biết, nhi thần và Thần vương tình sâu nghĩa nặng, trái tim mãi mãi không thể chứa thêm ai khác, đời này không phải chăng con không cần ai khác, tâm nguyện chỉ cần được cùng chàng sống đến răng long đầu bạc”.
“Nhưng Uyên Nhi đã quên hết rồi mà.
Không phải nó đã quên sạch sẽ những điều về con rồi sao? Con cảm thấy nó vẫn có thể đối xử với con như lúc đầu sao? Đến lúc nó tỉnh lại, chỉ có duy nhất kí ức về con là biến mất, trong lòng nó, có lẽ con còn không bằng tùy tùng của nó”.
Khoé mắt Triệu Khương Lan ươn ướt, nàng nắm chặt lấy y phục của mình.
Thật ra Chiêu Vũ đế cũng cực kì không nỡ.
“Lúc trẫm vừa mới nhận được một hàm này, giận tới mức chân tay phát lạnh, hận không thể giết chết cái thứ khốn nạn Vinh Dương kia đi! Thân là quân vương lại muốn cướp đi hạnh phúc của người khác, thật sự là vô nhân vô đức.
Nhưng hắn ta còn nói, nếu Thịnh Khang không đồng ý, sẽ tuyên chiến với chúng ta.
Khương Lan, đây chính là ép trẫm phải đưa ra lựa chọn”
Nước mắt Triệu Khương Lan tuôn ra từng dòng, nàng cắn chặt môi, không nói lời nào.
“Trẫm đương nhiên không muốn đồng ý chuyện này.
Mặc dù nó quên mất con rồi, nhưng con vẫn là người nó luôn yêu thương, là vương phi của Thịnh Khang ta.
Con gọi trẫm một tiếng phụ hoàng, trẫm cũng không nhẫn tâm ép con phải đi.
Nhưng trẫm không phải chỉ là phụ hoàng của các con, mà còn là hoàng đế của Thịnh Khang, Khương Lan, con nói trẫm nghe, phải chọn thế nào đây!”
"Nếu Vũ vượng không khởi binh tạo phản, thuỷ quận Đông Bắc vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Lệ vương, bọn chúng đều an phận thủ thường không đem thêm phiền phức cho trẫm, thì cho dù toàn bộ thiết mã của Vinh Dương đã tới sát biên cương rồi, trẫm cũng tuyệt đối không bao giờ giao con ra.
Nhưng thực tế lại không như vậy, trận chiến kia khiến ta mất toàn bộ Tây Bắc, toàn bộ khu vực nguyên ải cũng gặp nạn theo, mà hiện nay toàn bộ thuỷ quân Đông Bắc đều nằm trong tay Liên Tư Thành, mà tên Liên Tư Thành kia là một con cáo già không thể không phòng bị.
Khương Lan, trẫm không muốn thì đã sao, trong lòng trẫm có nỗi khổ không thể nói ra được”
Nàng đã khóc không thành tiếng rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...