Cổ vương tự bổ sung trong lòng, so với ngài cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, cần gì chó chế mèo lắm lông.
Vừa nghĩ tới Triệu Khương Lan đang ở bên kia chăm sóc cho một tên nam nhân có ý với nàng, Lý Mặc căn bản không thể ngồi yên.
Hắn lại sai người cho gọi Triệu Khương Lan đến.
Triệu Khương Lan thật phục rồi: "Một buổi sáng người gặp ta đến mấy lần, người có mắc bệnh gì à?"
Mấy lời nói không chút lễ phép này nếu đổi thành người khác thì chính là đang tìm đường chết.
Mà nếu do Triệu Khương Lan nói ra, Lý Mặc không có chút tức giận.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng đầy vẻ đố kỵ: "Cổ vương đã nói cho ta biết rồi."
Lòng Triệu Khương Lan chợt căng thẳng: "Nói cho ngươi, nói cho người biết cái gì?"
"Chuyện của thế tử!” Ánh mắt hắn sáng rực nhưng trong đó hình như có chút tủi thân.
"Nàng đã biết từ sớm rồi có phải không, tên thế tử kia vừa nhìn là đã biết không phải loại tốt lành gì, cặp mắt kia lúc nhìn người khác hệt như mang theo móc câu, thì ra là có ý nghĩ không ra gì đó.
Nàng là đường tẩu trên danh nghĩa của hắn, hắn sao có thể đối với nàng."
Triệu Khương Lan không khỏi đỡ trán: "Ngươi đang nói nhảm gì đây"
"Nhất định phải để trẫm tự mình đi xác minh thì nàng mới chịu thừa nhận sao.
Hắn ôm ý xấu với nàng! Nàng thông minh như vậy, làm sao mà không biết được, thể mà còn dẫn dê vào miệng cọp cả ngày xoay xung quanh hắn, sao thế, không lẽ nàng cũng say mê hắn.
Trách sao nàng lại muốn đến Vinh Dương, cái vị Thần vương điện hạ ghen tuông ngập trời nhà nàng cũng không phát hiện có gì không đúng à!".
Lời Lý Mặc nói đậm mùi ghen tuông, Triệu Khương Lan bị hắn nói cho giật mình.
Khúc mắc trong chuyện này thực sự quá nhiều, cũng không biết nên bắt đầu giải thích từ đầu mới tốt.
Thế nên đơn giản là nàng không giải thích gì hết, thuận theo mà gật đầu: "Ngươi nói rất đúng, ta biết hắn thích ta.
Có điều hắn rất nhanh thôi sẽ quên ta mất rồi, như vậy rất tốt, vừa bớt chuyện lại đỡ lo, ta cũng không có gì phải phiền lòng"
Lý Mặc nghe xong lời này lại càng thêm nổi nóng: "Lý Hân, lời này của nàng là có ý gì.
Nàng thừa nhận hắn thích nàng, vậy mà nàng đi với hắn tới Vinh Dương? Trước khi đến đây, nàng vốn không biết chuyện vọng tình cổ sẽ quên tình, cho nên nàng đây là thật lòng muốn ở cùng hắn.
Lẽ nào ở trong mắt nàng, một tên thế tử không rõ thân phận như hắn còn quan trọng hơn ta sao?"
"Ta xem hắn như đệ đệ.
Ngươi đừng bịa đặt lung tung"
"Ánh mắt nàng nhìn hắn không chỉ đơn giản là đệ đệ đầu.
Nếu hắn là Mộ Dung Bắc Uyên thì trẫm đành nhịn.
Nhưng hắn là cái thá gì chứ, mặt mũi bình thường chẳng hiếm lạ, tính tình cũng không tốt được đến đâu, có gì đáng để thích chứ".
Bởi vì bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên đang đeo mặt nạ, thế nên đã che lại gương mặt tuyệt thế vốn có.
Mặt nạ được làm theo gương mặt của thể tử, nói nào ngay cũng không phải là bình thường chả có gì đặc biệt.
Chỉ là so với Mộ Dung Bắc Uyên, thậm chí là so với Lý Mặc mà nói, thì cũng kém hơn không ít đầu.
"Ta không thích hắn."
Triệu Khương Lan sắp bị Lý Mặc làm tức chết rồi: "Trong mắt ta hắn chỉ là một bệnh nhân, thân là một đại phu, đối với tất cả bệnh nhân ta đều đối xử như nhau"
"Bắt đầu từ bây giờ, không cho phép nàng ở cùng hắn nữa, đương nhiên sẽ có người chăm sóc cho hắn, không cần tới nàng ân cần chăm sóc từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ"
"Lý Mặc ngươi đừng có mà khinh người quá đáng"
Nhưng Lý Mặc lại lạnh mặt nói: "Nàng đừng ép ta"
Nàng không nói nữa, im lặng nhìn hắn.
Hắn thở gấp, viền mắt đã đỏ hồng: "Ta chính là không thể chịu được, đến cả vị trí của hắn ở trong lòng nàng cũng không thể sánh bằng? Lý Hân, tình cảm hai mươi năm của chúng ta, chỉ bởi vì ta không chịu nổi áp lực ra tay giết nàng, nàng cứ thế một đạo cắt đứt sao?"
Triệu Khương Lan che mắt mình lại: "Đừng nói nữa"
Nàng không thích tính lại món nợ lộn xộn này, ai giúp ai nhiều hơn, ai nợ ai nhiều hơn, sao có thể nói cho rõ ràng ra được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...