Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị
Trời lạnh rồi, hơi thở thở ra ngưng kết thành hơi sương màu trắng, ngay cả thanh âm của hắn cũng có sương mù: “Quả nhiên không thể qua mặt được Nhị vương gia”
Ý cười nơi khóe miệng Đông Phương Giác không ngừng mở rộng: “Lão Thất quả thực khác biệt, bắt đầu từ khi nào vậy?” Lục Tu nghĩ nghĩ: “Ước chừng là bắt đầu khi Vương phi giải độc bướm Vô Hương cho Vương gia.
“Không hẳn vậy” Ngón tay Đông Phương Giác gác lên tay vịn xe lăn: “Lão Thất không phải loại người dễ bị cảm động như vậy, sợ là ngay cả chính hắn cũng không biết”
“Đi thôi, ta và ngươi tiện đường đi xem Thái y viện” Lục Tu kinh ngạc: “Vương gia biết ta muốn đi Thái y viện?”
Trong con người Đông Phương Giác hiện lên vài tia hào quang kỳ dị: “Không biết, ta đoán vậy.
Hắn nhìn bầu trời đầy tuyết mênh mông xa xa, ngón tay chỉ chỉ ngọc bội được khảm trên xe lăn: “Ta muốn tìm một số biện pháp để ăn thịt”
“A?” Lục Tu khó hiểu: “Vương gia đã ăn chay nhiều năm như vậy, sao đột nhiên lại muốn thay đổi?”
“Không có gì.
Đông Phương Giác nhớ tới đêm qua Tần Lam Nguyệt dặn dò, cười khẽ: “Đi thôi”
Lục Tu khó hiểu, hắn thấy còn nhiều thời gian nên đẩy
Đông Phương Giác tới Thái y viện lấy một ít thuốc rồi giải thích một số vấn đề với Thái y.
Đông Phương Giác phải ở lại Thái y viện nên hắn liền trở về một mình.
Trong cung Thái Nghi.
Sau khi Hoàng đế ngồi xuống, trong lòng lo lắng không yên, uống liên tục mấy chén trà để giải tỏa tâm trạng.
Lục Cận không để ý tới hắn, chỉ không ngừng lôi kéo Tần Lam Nguyệt tán gẫu.
Những câu hỏi này có hơi ngây thơ, Tần Lam Nguyệt cũng không để ý trả lời, Lục Cận lại vô cùng hứng thú lắng nghe.
“Lam Nguyệt, vừa rồi trẫm nghe thấy ngươi giảng giải về nhóm máu, có vài câu hỏi” Hoàng đế giống như đã trải qua sự giãy dựa rất gian nan mới hỏi được: “Nếu chỉ có bốn loại nhóm máu thì lấy máu nhận thân lại là như thế nào?”
Tần Lam Nguyệt nhướng mày.
Nhóm máu đề cập đến vấn đề huyết mạch nối dõi của hoàng thất nên nàng cũng không dám phổ cập quá đáng.
Bởi vậy đưa mắt về phía Lục Cận.
“Trọng Hoa, ngươi đang hoài nghi con của ngươi không phải là thân sinh?” Lục Cận cười ha ha: “Nếu muốn sống cuộc sống thoải mái, chủ yếu là ở trên đầu.
Tần Lam Nguyệt hoảng sợ, ông lão này lại không ngăn được miệng của mình.
Loại lời này làm sao có thể nói với Hoàng đế chứ.
Nàng lấy một miếng điểm tâm, mạnh mẽ nhét vào miệng Lục Cận, ngăn chặn lời nói tiếp theo của hắn.
Lục Cận tùy tiện nhặt được một cái tiểu sư muội liền vô cùng vui mừng, lại được tiểu sư muội đút điểm tâm, hạnh phúc rung đùi đắc ý, hoa chân múa tay, gương mặt đỏ bừng lên.
“Còn muốn nữa” Hắn há miệng: “Muốn tiểu sư muội đút.”
Tần Lam Nguyệt thấy dáng vẻ Lục Cận há miệng chờ được đút đồ ăn, huyệt thái dương giật giật.
Nàng đẩy dĩa điểm tâm lên trước mặt hắn: “Tuổi đã lớn như vậy rồi, giữ chút mặt mũi, tự ăn đi”
Lục Cận ậm ừ cầm điểm tâm lên: “Lão phu mới ba tuổi lẻ một trăm năm, sao lại xem lớn tuổi được chứ?” Gương mặt Hoàng đế tối sầm lại: “Á phụ, trẫm thật sự đang muốn hỏi, ngài không cần đùa giỡn như vậy”
Lục Cận uống mấy ngụm trà đen nuốt điểm tâm xuống: “Tiểu sư muội, lão phu cũng muốn biết”
“Nơi này chỉ có ba chúng ta, tiểu sư muội ngươi đừng do dự nữa, nhanh nói đi”
“Phụ hoàng” Tần Lam Nguyệt dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất nói: “Nhóm máu của đứa con không nhất định giống với nhóm máu của phụ mẫu, nguyên lý bên trong rất phức tạp, nhất thời cũng không có cách nào giải quyết nhưng nhi thần có thể khẳng định lấy máu nhận thân là vô căn cứ, chỉ là lời đồn bậy bạ mà thôi.”
Biểu tình của Hoàng đế phức tạp: “Lấy máu nhận thân không thể tin sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...