“Nhưng mà, làm giả một chiếc nhẫn đề lừa gạt phụ hoàng, đối với ta mà nói thì có lợi ích gì được chứ?”, Tần Lam Nguyệt nổi tiếp: “Lừa gạt một cách bất cần như vậy, người có đầu óc đều sẽ không làm thể đầu? Hay nói cách khác là hoàng hậu nương nương một lòng nghĩ rằng ta thật sự muốn lừa gạt sao?”
Hoàng hậu siết chặt tay, trong lòng bà ta vô cùng tức giận nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh, khế cười nói: “Chẳng qua bồn cung chỉ nghi ngờ một chút mà thôi, Lam Nguyệt người không cần phải phân tích như vậy đầu”
Bà ta nói xong thì lập tức xoay người về phía hoàng thượng, “Xin hoàng thượng bớt giận, thần thiếp không có ý gì khác đầu a.
Hoàng thượng nghe bà ta nói lời hối lỗi như vậy thì có chút bất ngờ, sau đó ông ta thần nhiên nói: “Chuyện này rất quan trọng, hoàng hậu có nghi ngờ thì cũng là chuyện bình thường thôi, Lam Nguyệt, vậy làm sao người chứng minh được chiếc nhẫn này là thật hà?
Tần Lam Nguyệt khế nhíu mày,
Thật ra cái này không phải là nhân của Thiên Linh đạo nhân nên làm sao mà nàng chứng minh được chứ?
Vừa rồi nàng chỉ muốn mọi chuyện nghe có vẻ thật nên mới đưa chiếc nhẫn ra mà thôi.
Dù sao thì, một chiếc nhẫn, chiếc vòng hay bông tai, hoặc những thứ tượng tự vậy sẽ làm cho bầu không khí thần bí ở trong giấc mơ trở nên phù hợp hơn một chút.
Ai mà biết Thiên Linh đạo nhân cũng có một chiếc nhẫn như vậy chứ, chẳng qua nàng chỉ đang tìm một đường sống cho mình thôi mà.
“Vậy, cái này có thể chứng minh được không?”, Tần Lam Nguyệt bất chấp lấy một hộp đựng thuốc từ trong tay áo ra.
Sau đó hoàng thượng đã sai người nộp lên cho ông ta.
Ông ta ngắm nghía chiếc hộp một lúc lâu, nó được làm bằng chất liệu mà trước đây ông ta chưa từng nhìn thấy, thoạt nhìn có vẻ rất đáng ngờ.
“Thứ kì quặc này thì liên quan gì đến chiếc nhẫn? Liên quan gì đến Thiên Linh đạo nhân chứ? Tần Lam Nguyệt, ngươi đừng hòng lừa gạt mọi người nữa”, Hoàng hậu nói.
“Đúng là nó thật sự không đủ để làm mọi người tin tưởng”, hoàng thượng để hộp đựng thuốc xuống.
Tần Lam Nguyệt thầm nói với mình là không ổn rồi.
Nàng tự chui vào rọ, tự đem bản thân mình bức tới đường cùng rồi.
Lúc nãy đã đâm lao thì giờ phải theo lao thôi.
Vì vậy nàng đành chuyển ánh mắt sang Đông Phương Lý.
Đông Phương lý hiển nhiên đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra, khuôn mặt anh tuấn của hắn đột nhiên trở nên phức tạp.
“Đồ ngốc”, hắn âm thầm mắng một tiếng rồi quay đầu sang một bên, rõ ràng là hắn muốn nàng phải tự thu dọn mớ hỗn độn này rồi.
“Hoàng thượng, theo như thần thiếp thấy, chuyện này có quá nhiều nghi vấn.
Vì vậy tốt hơn hết là chúng ta nên bắt giữ nàng càng sớm càng tốt để còn điều tra cho rõ ràng nữa ạ”, Hoàng hậu nói, “Không nên sơ suất đầu hoàng thượng”.
“Đúng vậy”, thái hậu nương nương cũng nói hùa theo: “Hoàng thượng, chuyện quan trọng như thế thì không thể lơ là cảnh giác được.
Sau lưng Tần Lam Nguyệt bỗng toát mồ hôi lạnh.
Thái hậu đã mở lời thì hoàng thượng chắc chắn sẽ nghe theo.
Nếu nàng bị bắt lại thì hoàng hậu nhất định sẽ nghĩ cách để hành hạ nàng đến chết mất.
Một khi đã bước vào rồi, thì rất khó để mà đi ra.
“Phụ hoàng”, nàng đã hạ quyết tâm rồi, “Chuyện có liên quan đến bí mật của Thiên Linh đạo nhân, nhi thần muốn nói riêng với phụ hoàng”
“Tuyệt đối không được đâu hoàng thượng”, giọng hoàng hậu có chút gay gắt, “Nếu nàng ta làm gì tổn hại đến hoàng thượng mà lúc đó lại không ai có mặt ở đấy thì quả thật quá nguy hiểm rồi”
“Nhi thần tình nguyện đi theo bảo vệ phụ hoàng”, Đông Phương Lý nói.
“Ngươi với Tần Lam Nguyệt là cùng một giuộc mà, ai biết được ngươi có làm ra chuyện gì phản nghịch không chứ”, vừa rồi hoàng hậu đã thấy thái hậu lên tiếng, dù sao thì chuyện lớn cũng sắp thành, bà ta sợ sẽ xảy ra sai lầm nên có chút sốt ruột.
“Hoàng hậu!”, thái hậu nương nương lạnh lùng quát lớn, “Ai gia tin lão Thất sẽ không làm gì đâu, ngược lại là hoàng hậu ngươi đó, thân là chủ của lục cung nên phải thận trọng từ lời nói đến hành động hơn đi”
Sau khi hoàng hậu bị mảng một trận thì bà ta mới nhận ra lời nói và hành động vừa nãy của mình có bao nhiêu sự thất lễ, vì vậy bà ta toát mồ hôi lạnh rồi không dám làm gì thêm nữa.
Hoàng thượng cũng dừng lại một chút rồi đứng dậy bước vào trong phòng.
Tần Lam Nguyệt vội vàng theo sau.
Đông Phương Lý hạ mắt xuống, hắn cảm nhận được tử ngự vệ đứng rải rác ở xung quanh đang âm thầm toát mồ hôi thay cho Tần Lam Nguyệt.
Hi vọng đồ ngốc ấy sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...