“Ta mượn con ngựa này”
Trong ánh mắt khiếp sợ của lão Vương, Tần Lam Nguyệt dắt ngựa rời đi, đi vào nơi ở tạm của Công chúa Mục Dã.
“Ngươi là ai? Tới đây để làm gì?” Hai người trông như thái giám đứng ở cửa, ngăn cản đường đi của nàng.
“Hai vị công công, xin giúp đỡ thông báo một tiếng, nói là Tần Lam Nguyệt tới.” Tần Lam Nguyệt nói: “Cảm ơn” Một tên thái giám nhìn nàng một cách chán ghét.
Nàng mới từ trong chuồng ngựa ra, trên người dính một chút bụi bặm và mùi vị khó nói.
Thái giám che miệng lại, vẫy tay: “Vừa thối lại vừa bẩn như vậy mà còn muốn gặp công chúa, cút đi.”
“Đừng ở đây làm mất mặt, ngươi không biết công chúa không thể thấy những đồ vật bẩn thỉu đó sao?”
“Hay là nên đánh chết trước, nếu như bị công chúa phát hiện có một người bẩn thỉu như vậy đứng ở cửa, trách tội xuống dưới, chúng ta không thể gánh trách nhiệm nổi” Một tên thái giám nói.
“Điều này cũng phải ”
Hai tên thái giám liếc nhau: “Chẳng qua chỉ là một nha hoàn trong chuồng ngựa, đã chết chỉ là chuyện nhỏ, làm bẩn mắt công chúa mới là chuyện lớn.”
Khuôn mặt dữ tợn của bọn họ tiến đến gần Tần Lam Nguyệt.
Tần Lam Nguyệt nhíu mày.
Hai tên thái giám này đã không biết nàng thì thôi, sau khi nàng nói tên, hai người bọn họ lại còn coi nàng như là nha hoàn trong chuồng ngựa?
Nếu nói là không biết tên của nàng, thì cũng phóng đại quá.
Trừ khi là có người cố ý sắp đặt.
Cho dù nàng sạch sẽ hay là dơ bẩn, họ cũng sẽ ra oai với nàng.
Một khi có chuyện xảy ra, thì qua loa lấy cớ người không biết thì không có tội mà cho qua.
Tần Lam Nguyệt cười nhạt.
Đây quả là một tính toán tốt.
Hai tên thái giám một trái một phải đến gần, lấy ra từ trong túi một sợi dây thừng trắng với vẻ mặt hung ác.
“To gan, giữa ban ngày ban mặt, các ngươi muốn làm gì?” Tần Lam Nguyệt quát lớn: “Đây là phủ của Thất vương gia.
Đừng nói các ngươi không biết thân phận của bổn cung, cho dù chỉ là một hạ nhân bình thường, cũng không tới lượt các ngươi quyết định sống chết”
“Thật xin lỗi.” Thái giảm kiêu ngạo nói: “Người cũng đừng trách chúng ta, có trách thì trách chính mình quá bẩn, chúng ta mới đành phải đưa người đi xử lý”
“Trong mắt các người còn có vương pháp hay không?” Tần Lam Nguyệt nằm chặt tay “Sử dụng hình phạt riêng, đó chính là tội lớn.”
“Có vương pháp hay không chúng ta không biết, sử dụng hình phạt riêng có phải là tội lớn hay không, chúng ta cũng không biết.” Hai tên thái giám cười hung ác: “Chẳng qua chúng ta chỉ nghe theo lời dặn dò của công chúa thôi.” *ồ ? Chỉ nghe lời dặn dò của công chúa.” Tần Lam Nguyệt thấy bọn họ thật sự tới, ánh mắt nàng dần lạnh xuống.
Không thể giao tiếp với người cố tình gây rối.
Bọn họ quyết tâm muốn ra tay ác độc rồi.
“Nếu ta nói cho ngươi, bổn cung chính là Thất Vương Phi, các ngươi còn dám ra tay không?” Nàng thở dài một hơi.
Từ chỗ Đỗ Khứ, nàng biết được thủ đoạn của Công chúa Mục Dã vô cùng tàn ác, trong mắt nàng ta cũng không có pháp luật.
Hôm nay nàng tận mắt chứng kiến, đây đâu phải là không để pháp luật vào mắt, rõ ràng là coi mạng người như cỏ rác.
Tùy tiện muốn giết người, ai cho bọn hắn cam đảm đó? “Ngươi là Thất Vương Phi? Thật là buồn cười, người còn không đi tiểu để soi lại mình, chỉ bằng ngươi mà cũng dám tự xưng là Thất Vương Phi?”
Bọn họ đi tới bên cạnh Tần Lam Nguyệt, không ngừng chơi đùa sợi dây thừng màu trắng trong tay.
“Ít nói nhảm với nàng, giết nhanh lên cho xong việc, nếu công chúa bị đánh thức, ai cũng đừng mong sống”
Tần Lam Nguyệt nhìn thấy bọn họ muốn đem dây thừng màu trắng buộc tới trên đầu của nàng, ánh mắt nàng nheo lại, lui lại một bước.
“Đây là do các người tự muốn chết, ta đã cho các người cơ hội.” Nàng lấy ra thanh dao con từ trong tay áo, hai tiếng lả tả vang lên, nàng vung tay tới với tốc độ rất nhanh.
Hào quang lạnh lẽo tạo thành một vòng cung xinh đẹp, lưỡi dao hơi mỏng rất có kỷ xảo mà xẹt qua bọn họ.
Kèm theo tiếng vật nặng rơi xuống đất, nàng cũng nhẹ nhàng thu dao con lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...