Chưa từng lấy vợ, lần này đến lượt Phượng Khương Trần khiếp sợ: “Nguyên Hi tiên sinh, tuổi tác của ngươi không còn nhỏ, đúng chứ?”
“Ba mươi tám.
” Nguyên Hi oán hận nói, không cần Phượng Khương Trần nhắc nhở, hắn cũng biết mình không còn trẻ: “Trừ tuổi tác ra, ta không có gì không xứng với ngươi.
”
Ngược lại là Phượng Khương Trần không xứng với hắn.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Cửu hoàng thúc, Nguyên Hi không khách khí trừng mắt nhìn lại.
Trừng cái gì mà trừng, ta sợ ngươi à, ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi là ai hả, đừng ép ta vạch trần thân phận của ngươi.
Sát khi lóe lên trong mắt Cửu Hoàng Thúc, rất nhanh, nhanh đến mức Nguyên Hi cũng không bắt được, thật ra có bắt được thì Nguyên Hi cũng không sợ, sau khi Cửu Hoàng Thúc biết hắn là ai, tuyệt đối sẽ không giết hắn.
“Nguyên Hi tiên sinh vì một khúc nhạc mà cầu hôn Phượng Khương Trần, quả thực là thiệt thòi cho tiên sinh rồi.
” Phượng Khương Trần tức giận nói, tại sao đầu năm nay nam nhân đều như vậy, muốn cầu hôn nàng còn bày ra giọng điệu ban ơn, thật sự là coi như không ai thèm lấy nàng mà.
Không ai thèm lấy thì nàng cũng không lấy chồng.
“Biết ta thiệt thòi là tốt rồi, Phượng Khương Trần, sau khi trận tỷ thí giữa ngươi và Nam Lăng Tô Quán kết thúc, ta sẽ phái người đến cửa làm mai, ngươi yên tâm, ta biết ngươi không làm thiếp, ta sẽ mang tam môi lục sính lấy ngươi làm vợ, mặc dù thân phận ngươi kém một chút, nhưng nhìn khúc “biển xanh trời cao” nên được chấp nhận.
” Sau khi Nguyên Hi tiên sinh nói xong lời này, cũng không cho Phượng Khương Trần cơ hội từ chối, chắp tay với Hoàng Thượng: “
Bệ hạ, thảo dân muốn trở về chuẩn bị chuyện cưới vợ, khẳng định Hoàng thượng cho phép, thảo dân xin được cáo lui trước.
”
“Chuẩn!” Hoàng thượng vung tay lên, đồng thời cũng tuyên bố trận tỷ thí kết thúc, tất cả mọi người giải tán đi, về phần ai thắng ai thua, Hoàng thượng không cần nói thì ọi người cũng biết.
Hoàng thượng và đám người Hoàng hậu dẫn đầu rời đi trước, Cửu Hoàng Thúc, Thái tử, Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm cũng rời đi theo một con đường khác, trước khi rời đi, Cửu Hoàng Thúc còn nhìn Phượng Khương Trần một cái, tràn đầy hàm ý cảnh cáo.
Mặc dù hắn biết rõ Nguyên Hi sẽ không thật sự lấy Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần cũng sẽ không gả cho Nguyên Hi, nhưng trong lòng vẫn mất hứng như cũ, Nguyên Hi dám cầu hôn Phượng Khương Trần ngay trước mặt hắn, thật sự liều lĩnh, Cửu Hoàng Thúc sẽ tìm thời gian thích hợp để nói cho xong về vấn đề cưới gả với Phượng Khương Trần mới được…
Trong ngự hoa viên chỉ còn lại Tô Quán, Phượng Khương Trần cùng với mấy người của Nguyên Hi tiên sinh, dáng vẻ của Nguyên Hi giống như không kiềm chế được, Hoàng thượng nói đi, hắn liền một mình bỏ đi, người không biết còn tưởng rằng hắn gấp gáp về nhà sắp xếp chuyện cầu hôn, nhưng người trong cuộc hiểu rõ, Nguyên Hi tiên sinh không thích hoàng cung, ghét cái nơi toàn là quy củ.
“Nguyên Hi tiên sinh, xin dừng bước.
” Phương Khương Trần liền vội vàng tiến lên, ngăn cản đường đi của Nguyên Hi: “Tiên sinh, ta chưa đồng ý gả cho ngươi, ta cũng sẽ không gả cho ngươi.
”
Lúc này, Phượng Khương Trần vứt bỏ toàn bộ thần bí, xinh đẹp lạnh lùng, cao quý gì đó sang một bên, giải quyết phiền phức lớn này đã rồi nói sau.
Nhưng Phượng Khương Trần không biết, cái gọi là cao quý nó khắc ở trong xương, theo từng nhất cử nhất động của con người, nó xuất hiện một cách tự nhiên, cố gắng giả vờ cao quý, xinh đẹp lạnh lùng, không thể duy trì được vẻ bề ngoài này ở trước mặt đám người Hoàng thượng.
Lúc nàng ngăn lại ở trước mặt Nguyên Hi tiên sinh, liền lấy hết sự kiêu ngạo lạnh lùng và tinh túy ở trong xương để thể hiện, có thể từ chối làm nữ nhân của Nguyên Hi, cũng như từ chối làm nữ nhân của Cửu hoàng thúc, Cửu Châu Đại Lục quả thực không nhiều.
“Việc cưới xin phải theo lệnh của cha mẹ và do người mai mối giới thiệu, ta sẽ quan tâm ngươi có đồng ý hay không sao?” Nguyên Hi tiên sinh phóng khoáng nói, trong ánh mắt lóe cơ trí cùng sự trưởng thành.
Hắn hiểu rất rõ, cá đã mắc câu rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...