“Vô tình nhất là nhà đế vương, Thái tử cũng là một người đáng thương.
Nếu không có Cửu Hoàng thúc đỡ đần, hẳn hắn đã sớm bị phế rồi!” Phượng Khương Trần cảm khái một câu, tâm tư đều đặt trong chuyện Băng Huyền cầm, không hề nhìn thấy một sự ngạc nhiên khẽ lóe lên trong mắt Lam Cửu Khánh.
Đúng vậy, ngạc nhiên.
Lam Cửu Khánh thật sự không ngờ, Phượng Khương Trần lại có thể nói với hắn một chuyện bí ẩn như vậy.
Nghe thì như là một câu bình thường, lại lộ ra vẻ vô cùng thân thiết.
Phải biết rằng Phượng Khương Trần chưa từng nói về chuyện của ai khác ở trước mặt hắn.
Ánh mắt Lam Cửu Khánh nhíu lại, thử hỏi thêm một câu: “Ngươi nói xem vì sao mấy năm nay Cửu Hoàng thúc vẫn luôn bảo hộ Thái tử?”
Tay lướt dây đàn của Phượng Khương Trần ngừng lại một chút, nàng ngẩng đầu cười cười: “Ta thuận miệng nói ra thôi, ngươi đừng coi là thật.”
Sau đó nàng lại chuyển đề tài đi, ánh mắt Lam Cửu Khánh hơi tốt lại.
Hắn không biết nên nói mình đang thương tâm hay mừng thầm, chỉ là hắn có thể khẳng định điều gì, thì chính là Phượng Khương Trần cũng sẽ không tiết lộ chuyện của hắn với người khác.
Nữ nhân này đầy bí mật, cũng biết kín miệng nhanh lắm!
Hai người tâm sự vài chuyện, tán gẫu câu được câu không.
Chợt nghe một tiếng “phực” vang lên, Phượng Khương Trần kinh hô: “Cửu Khánh, ta tìm được rồi, ngươi xem…”
“Không ngờ lại là như thế này, Hoàng hậu cũng đủ độc ác!” Lam Cửu Khánh cúi đầu, vừa nhìn thấy thì cảm thán cho vận khí Phượng Khương Trần tốt.
Bí ẩn như thế này, vậy mà nàng cũng chạm vào được…
Gió êm dịu phơ phất, ánh mặt trời xán lạn, đúng là một ngày vô cùng đẹp, thích hợp để dạo chơi ngoại thành.
Hôm nay Phượng Khương Trần coi như là dạo chơi ngoại thành, chỉ là chỉ là nơi mà nàng đi dạo chơi ngoại thành rất đặc biệt – Đông Lăng Ngự hoa viên.
Sáng sớm, trong cung đã phái thị vệ đến đón nàng và Tô Quán, may mà Phượng Khương Trần đã có chuẩn bị từ sớm, trời còn chưa sáng nàng đã dậy, sớm ăn mặc xong xuôi, Khi Thái giám đến tuyên chỉ cho Phượng Khương Trần, người này còn kinh diễm một phen.
Phượng tiểu thư hôm nay tuyệt đối thật sự là “hoa thơm cỏ lạ”.
Cầm nghệ thì chắc nàng không biết, nhưng chắc chắn khí thế này có thể áp Tô Quán một đầu.
“Phượng tiểu thư, mời!” Ai ai cũng yêu mỹ nhân, dù là Thái giám không có mệnh căn tử.
Khi ông ta nhìn thấy Phượng Khương Trần đẹp đến không thể miêu tả, ông ta cũng không kìm được mà muốn lấy lòng một chút.
“Đa tạ công công.” Phượng Khương Trần trước sau như một, không hề nương tay với phần thưởng gì cần cho.
Mấy thứ như tiền bạc, đủ dùng là tốt rồi.
Tuy là nàng yêu giàu, nhưng cũng không tham tài, tiền chính nàng làm ra thì tự nàng dùng.
Phượng Khương Trần tiêu tiền thì sẽ tiêu như nước, phần thưởng kia đạt được cũng là danh tác.
Người ta đều đưa mấy loại vun bạc, còn nàng thì trực tiếp ra tay hào phóng, đưa cho thái giám trong cũng cũng là mấy trăm ngân phiếu.
Được bạc, mà hơn nữa đối phương còn là một mỹ nhân cảnh đẹp ý vui, Thái giám có ý lầy lòng.
Khi Phượng Khương Trần lên kiệu, ông ta nói như vẩn vơ hay đùa vui: “Hôm nay có nhiều quý nhân tập hợp trong Ngự Hoa viên.
Tất nhiên không cần phải nói đến Hoàng thượng, Cửu Hoàng thúc, Thái tử, Lạc Vương, Hoàng hậu nương nương, Hoàng Quý phi nương nương, Hiền phi nương nương; ngoài ra còn có Nam Lăng Tam Hoàng tử, Thái tử Tây Lăng cũng đã đến từ sớm, thậm chí Đại nhạc công danh chấn thiên hạ Nguyên Hy tiên sinh cũng đến đây.
Thái phó, Thái bảo, Thái sự lại ngồi ở nơi trên.”
Ông ta nhắc tên của bốn người cuối cùng rất nặng, ý là đang nhắc Phượng Khương Trần, rằng người có tư cách bình phán thắng bại chính là bốn người cuối cùng này.
“Công công nói chí phải, quả thật là quý nhân hội tụ!” Phượng Khương Trần mỉm cười cảm kích, ôm đàn ngồi xuống.
Thì ra tỷ thí hôm nay là “công bằng”.
Có Nguyên Hi tiên sinh ở đây, thì chính là muốn phô diễn cầm nghệ và cầm kĩ chân chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...