Các nàng thật sự lo là căn bản Phượng Khương Trần sẽ không thẳng được cửa nào cả.
“Đừng lo lắng, ta cũng có quyết định hết rồi! Các ngươi lui xuống trước đi, không có việc gì thì đi nghỉ ngơi sớm một chút!” Phượng Khương Trần biết là Đồng Giác và Đồng Dao lo lắng, càng biết người lo lắng không chỉ có hai nàng, nhưng mà…
Có lo lắng thì cũng không thay đổi được sự thật.
Nàng không phải nữ tử được nuôi dạy và lớn lên trong nền giáo dục cổ đại truyền thống.
Đừng nói là nàng, dù là Phượng Khương Trần trước kia thì nàng ta cũng không chắn chắn tài năng cầm kỳ thi họa của mình sẽ thắng được Tô Quán.
Đồng Giác và Đồng Dao biết khi Phượng Khương Trần đã quyết định chuyện gì rồi, các nàng không có quyền hoài nghi, hai nàng bèn mang theo mất mác cùng bất an mà in lặng lui ra ngoài.
Phượng Khương Trần ngồi trên ghế, nhìn đàn mà ngẩng người, nghĩ hết nửa ngày cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt.
Thế là Phượng Khương Trần không muốn tra tấn bản thân thêm nữa, đứng dậy chuẩn bị đi ngủ.
“Phượng Khương Trần, ngươi tính làm thế nào để thắng Tô Quán?” Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, cước bộ của Phượng Khương Trần hơi ngừng lại, nàng bèn nhìn qua đó: “Lam Cửu Khánh?”
“Không phải ta, ngươi còn nghĩ là ai?” Lam Cửu Khánh đi ra khỏi chỗ tối.
Ánh nến chiếu vào trên mặt nạ của hắn, lúc sáng lúc tối.
“Trừ ngươi ra, còn có ai đột nhập vào khuê phòng ta lúc nửa đêm?” Biết người đến là ai, Phượng Khương Trần thả lỏng đề phòng, ra hiệu cho Lam Cửu Khánh ngồi xuống.
Nàng rót hai chén trà, đẩy một ly đến trước mặt Lam Cửu Khánh, rồi Phượng Khương Trần hỏi rất tự nhiên…
“Lam Cửu Khánh, bây giờ là ngươi bị thương, hay là bằng hữu của ngươi bị thương?”
Phụt!
Lam Cửu Khánh trực tiếp phun trà trong miệng ra, cũng may mà Phượng Khương Trần phản ứng anh, tránh ra trước, không bị nước miếng của Lam Cửu Khánh làm “lễ rửa tội.”
“Ngươi bẩn quá!” Phượng Khương Trần nhìn vũng nước trên mặt bàn, khinh bỉ Lam Cửu Khánh thật vô sỉ.
Lam Cửu Khánh không nói gì, ngẩng đầu lên quét mắt nhìn Phượng Khương Trần một cái, yên lặng buông chén trà xuống, đồng thời nhắc nhở chính mình.
Nếu lần sau có nói chuyện với Phượng Khương Trần, tuyệt đối đừng uống nước.
“Nếu không ai bị thương, ngươi tìm ta làm gì?” Phượng Khương Trần cũng không cho là Lam Cửu Khánh đến tìm nàng để nói chuyện phiếm, hoặc là đến quan tâm nàng, sợ nàng có chứng sợ hãi trước trận đấu.
Gì chứ? Hôm nay hắn cũng không muốn làm gì cả, thầm nghĩ tìm Phượng Khương Trần “nói chuyện phiếm”.
Lam Cửu Khánh yên lặng nhìn Phượng Khương Trần, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp và chờ mong, bộ dáng như có chuyện muốn nói, lại không biết phải nói từ đâu.
Bị một người nam nhân dùng ánh mắt rối rắm như thế nhìn nửa ngày, Phượng Khương Trần có một loại cảm giác như da đầu run lên.
Lam Cửu Khánh đang làm sao vậy?
Đợi nửa ngày không thấy đáp án, mà nàng và Lam Cửu Khánh cũng coi như là bằng hữu, Phượng Khương Trần bèn không hề giả vờ trầm tĩnh, nói thẳng: “LCk, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, chuyện gì ta có thể giúp đỡ thí nhất định ta sẽ không từ chối!”
Lam Cửu Khánh cứu nàng vô số lần, hơn nữa nàng mơ hồ có thể cảm giác được tình cảm Lam Cửu Khánh dành cho nàng, chỉ là… Nàng để Lam Cửu Khánh ở trong vị trí bằng hữu, Lam Cửu Khánh sẽ chỉ là bằng hữu của nàng.
Nghĩ đến đây, Phượng Khương Trần còn có chút ảm đạm, thứ như tình cảm này nọ thật đúng là không thể khống chế, phải chi nàng có thể khống chế tình cảm của mình thì tốt rồi!
“Phượng Khương Trần, có phải chỉ cần ta mở miệng, ngươi sẽ giúp ta làm bất cứ điều gì ngươi có thể không?” Đã nửa ngày không mở miệng, Lam Cửu Khánh vừa mở miệng là nói ra một câu có phân lượng như vậy.
Ơ… Lúc này thì đến lượt Phượng Khương Trần không nói gì.
Phượng Khương Trần nhíu mày, dường như đang suy nghĩ phải nên trả lời như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...