Hận, hận, Nam Lăng Cẩm Phàm hận không thể chôn sống Phượng Khương Trần, hận đến mức quên mất, thực ra hắn thực sự không phải là Nam Lăng Cẩm Phàm, mà đáng lẽ ra là Vương Cẩm Phàm.
Người hận Phượng Khương Trần giống vậy còn có Trấn Quốc Công, mối hận Phượng Khương Trần của ông ta không kém gì Nam Lăng Cẩm Phàm.
“Hay cho một Phượng Khương Trần, tứ đại Quốc Công phủ ngươi lại khăng khăng gạch Trấn Quốc Công phủ ta ra.
Nếu như ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.” Trấn Quốc Công dường như đã quên, ông ta chưa bao giờ nhân nghĩa với Phượng Khương Trần.
E hèm, mặc dù Phượng Khương Trần chưa từng nhúng tay vào chuyện ván đánh cược, Tô Vân Thanh cũng không có nói với người ngoài ván đánh cược này có liên quan đến Phượng Khương Trần, nhưng mọi người đều biết, Tô Vân Thanh vừa bước vào tiểu viện của Phượng Khương Trần thì sau đó chuyện ván đánh cược này mở ra, và một điểm rất quan trọng khác là…
Chuyện Tô Vân Thanh bị vài thế gia từ chối có làm thế nào cũng không thể giấu được.
Loại chuyện này tùy tiện nghe ngóng một chút là có thể biết được.
Cũng giống như chuyện Tô Vân Thanh bị từ chối, chuyện hắn đi đến tiểu viện của Phượng Khương Trần cũng không thể giấu được.
Sau khi ra khỏi tiểu viện của Phượng Khương Trần, Tô Vân Thanh lại đến các thế gia đã từ chối hắn, và trực tiếp thuyết phục những thế gia đó.
Nếu nói rằng chuyện này chỉ đơn thuần là trùng hợp và không liên quan gì đến Phượng Khương Trần, có đánh chết Nam Lăng Cẩm Phàm và Trần Quốc Công cũng không tin.
Bọn họ có thể chắc chắn rằng toàn bộ chuyện này là do một tay Phượng Khương Trần thao túng, và nguyên nhân hiển nhiên là để trả đũa bọn họ.
Cho nên coi như là Phượng Khương Trần xui xẻo, mặc dù chuyện này thực sự do nàng đề xuất, nhưng người tiến hành sự việc và được lợi nhiều nhất không phải nàng, nhưng… khi trả thù, những người đó chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
Chọn trái hồng mềm mà bóp, lúc này Nam Lăng Cẩm Phàm và Trấn Quốc Công không dám ra tay với Tô Vân Thanh, nhằm vào Tô Vân Thanh chính là nhằm vào đám thế gia Vương Tạ và đám người Ninh Quốc Công.
Mặc dù Nam Lăng Cẩm Phàm và Trấn Quốc Công không hề quen biết, nhưng dường như họ đã hẹn trước, muốn trả đũa Phượng Khương Trần.
Việc phẩu thuật cắt cụt chân tay của Tây Lăng Thiên Vũ được tiến hành trong bí mật nên thời gian họ đã thỏa thuận ban đầu là buổi tối.
Khi thời gian đến, Phượng Khương Trần thu dọn xong mọi thứ, và chỉ đợi người đến đón nàng.
“Cửu Hoàng thúc?” Phượng Khương Trần không ngờ Cửu Hoàng thúc sẽ đích thân tới đón nàng, có chút kinh ngạc, xem ra Cửu Hoàng thúc rất coi trọng Tây Lăng Thiên Vũ.
Tối nay, Cửu Hoàng thúc từ trong bộ y phục gấm hoa sang trọng chuyển sang một bộ đồ màu đen sạch sẽ gọn gàng.
Đôi mắt đen sâu thẳm quét khắp phòng, cuối cùng rơi vào rương phẫu thuật của Phượng Khương Trần: “Đi.”
Nếu không phải Tô Vân Thanh nghi ngờ điều tra, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn ra Phượng Khương Trần đã chịu bao nhiêu uất ức trong phủ Vĩnh Xương Bá ngày hôm qua vì Phượng Khương Trần che đậy quá tốt.
E hèm… Lại là một sự hiểu lầm đẹp đẽ khác.
Phượng Khương Trần gật gật đầu, nhấc rương phẫu thuật lên ra hiệu Cửu Hoàng thúc dẫn đường, nhưng Cửu Hoàng thúc đã đưa tay ra xách rương phẫu thuật trong tay Phượng Khương Trần.
Một bàn tay to có chút lạnh lẽo phủ lên mu bàn tay của Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần sững sờ một lát, không buông tay.
Nàng không quen giao rương phẫu thuật cho người khác, nhưng Cửu Hoàng thúc nhất quyết giữ chặt tay không chịu buông.
Ánh mắt chạm nhau, không hề thỏa hiệp với nhau, hai người cứ như vậy bước đi trên phố, Phượng Khương Trần tức giận liếc mắt, nàng không muốn lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa như vậy.
Vậy nên, Cửu Hoàng thúc, ngài đã thắng!
Phượng Khương Trần buông tay ra, Cửu Hoàng thúc hài lòng xách rương thuốc đi, nhưng cảm thấy tay chìm xuống suýt chút nữa xách không vững, may mà Cửu Hoàng thúc phản ứng nhanh mới không bị mất mặt trước mặt Phượng Khương Trần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...