Có gì cao siêu đâu, chỉ là kiếm tiền với danh nghĩa giúp đỡ bách tính, làm một cái đồng hồ mà cũng cần lập bảng hiệu, cái kiểu dối trá này luôn là thứ mà triều đình rất thích làm.
Giờ thì nàng cũng đang thuận buồm xuôi gió, không biết là tốt hay xấu.
Có được tấm bảng hiệu cứu giúp bách tính, việc thuyết phục thế gia dễ dàng hơn rất nhiều.
Đúng như Phượng Khương Trần nghĩ, muốn duy trì danh tiếng thế gia thì tiền là thứ không thể thiếu, không có gia tộc nào dám nói bản thân không thiếu tiền hay không thích kiếm nhiều tiền…
Cũng là đánh cược, nhưng với bảng hiệu giúp đỡ bách tính nghèo khó, san sẻ nỗi lo cho triều đình, đánh cược cũng đã trở thành một chuyện thần thánh.
Có có thầy giỏi, Tô Vân Thanh muốn lôi kéo hợp tác dễ dàng hơn rất nhiều.
Loại chuyện như vậy, mọi người và Tô Vân Thanh sẽ không bỏ qua.
Một số thế gia nhỏ rất có thế lực khác, Tô Vân Thanh cũng tính vào.
Diêm Vương dễ trêu, tiểu quỷ khó dây dưa, dù sao cũng phải chia quyền lợi, thêm một phần hay bớt một phần cũng phải chia.
Không biết là cố ý hay vô tình, toàn bộ các gia tộc của tiểu thư, công tử từng mở miệng chế nhạo Phượng Khương Trần trong hội thơ đều bị Tô Vân Thanh bài trừ, gạt bỏ ra ngoài.
Và tứ đại Quốc Công phủ trong tầng lớp quyền quý, ngoài phủ Trấn Quốc Công ra, ba phủ Quốc Công còn lại Tô Vân Thanh đều đích thân đến cửa…
Ban đầu, Ninh Quốc Công phủ không muốn tham gia.
Gia tộc họ vẫn luôn khiêm tốn, tuy là Quốc Công phủ nhưng chưa trước giờ không dính vào tranh chấp bè phái và cũng không tham gia vào chỗ đứng của Hoàng tử.
Nhưng nghe Tô Vân Thanh nói, ván cược này do Phượng Khương Trần đề xuất, Thái tử và mấy vị Vương gia không tham gia, người của Ninh Quốc Công phủ cũng không khăng khăng nữa.
Vẫn là câu nói đó, năm nay không ai không thiếu tiền.
Một phủ Quốc Công lớn như vậy, cho dù họ có khiêm tốn đi nữa, nhưng còn có rất nhiều người cần phải nuôi, còn có lễ vật thăm hỏi qua lại, làm sao không cần dùng đến tiền.
Vả lại, ván cược này hoàn toàn là cuộc mua bán không vốn, họ chỉ cần bỏ ra một chút sức là được.
Chuyện đặt cược trở nên rầm rộ, khi quan viên chính thức tuyên bố cuộc so tài giữa Phượng Khương Trần và Tô Quán, Tô Vân Thanh cũng đã đẩy ván cược đầu tiên trong guồng ra ngoài.
Vì vậy,… cuộc so tài giữa Phượng Khương Trần và Tô Quán đã nóng lên khi còn chưa bắt đầu.
Nếu vào lúc này khi ngươi còn quan tâm đến việc giá lương thực có hạ xuống hay không và thảo luận về mức giá hạ thấp nhất của lương thực sẽ là bao nhiêu, thì người đã là người biệt lập.
Chuyện so tài giữa Phượng Khương Trần và Tô Quán trong thoáng chốc đã trở thành câu chuyện phiếm lớn nhất trong hoàng thành, vừa mới bắt đầu đã đem chuyện lương thực rớt giá thổi phồng lên.
Khi Tô Vân Thanh phát hiện ván đánh cược bắt đầu mở ra vẫn còn hiệu quả này, đã vui mừng đến mức cười không ngậm được miệng, nhìn điều gì cũng không vừa mắt và điều duy nhất khiến hắn không vừa mắt chính là Tần Bảo Nhi.
Một ngày nọ, khi hắn tình cờ nghe được chuyện Tần Bảo Nhi cùng Bộ Kinh Vân nói tới, trong lời nói có ý để lộ ra vẻ xem thường thương nhân, xem thường người phát động ván đánh cược, Tô Vân Thanh đã trực tiếp trợn mắt, kích động đến mức muốn dập tắt lời lẽ bẩn thỉu đó.
Ông nội nó, ngươi ăn của ta, ở chỗ ta, xài đồ của ta vậy mà còn coi thường ta.
Không có thương nhân như ta kiếm tiền, làm sao ngươi có y phục để mặc, lương thực để ăn, lấy đâu ra nha hoàn hầu hạ?
Ngươi cho là bạc từ trên trời rơi xuống hay sao? Cho dù là bạc từ trên trời rơi xuống, dựa vào dáng vẻ của ngươi cũng không nhặt được.
Tô Vân Thanh quyết định, nếu Lam Cửu Khánh lấy Tần Bảo Nhi, hắn sẽ là người đầu tiên phản đối.
Nhưng chỉ trong một đêm, người trong hoàng thành cứ giống như cắt tiết gà, từ quý tộc trong cung đến bình dân bách tính, tất cả mọi người đều đang bàn luận về chuyện so tài giữa Phượng Khương Trần và Tô Quán, tất nhiên là càng bàn luận nhiều hơn về chuyện Tô Vân Thanh mở ra ván đánh cược.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...