Tô Vân thanh rất tò mò, hắn tuyệt đối là người thông thạo tin tức, cuộc tỷ thí tám hạng này, Tô Vân Thanh nghĩ ngoại trừ cưỡi ngựa bắn cung và y thuật, Phượng Khương Trần không có phần thắng.
“Có nắm chắc hay không rất quan trọng sao? Chỉ là một cuộc tỷ thí mà thôi, ta có thể thắng Tô Quán một lần thì có thể thắng nàng ta lần thứ hai.”
Cho dù là nói lên tranh tài nhưng Phượng Khương Trần vẫn không thấy hào hứng, cảm xúc suy suoj làm Tô Vân Thanh muốn khinh thường cũng không được.
“Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt, nhìn dáng vẻ sầu não không vui của người, ta còn tưởng ngươi buồn phiền vì chuyện tỷ thí.”
Tô Vân Thanh thử hỏi thăm.
Phượng Khương Trần không nói gì, chỉ đáp trả bằng một nụ cười cay đắng khiến Tô Vân Thanh không hiểu ra sao, âm thầm quyết định, lát nữa điều tra xem gần đây Phượng Khương Trần thế nào, hắn còn tưởng rằng Phượng Khương Trần là bởi vì chuyện của Tô Quán nên không vui, hiện tại xem ra hoàn toàn không phải như vậy.
Từ việc Tô Vân Thanh hỏi chuyện Tô Quán, Phượng Khương Trần liền hiểu rằng người đàn ông thông minh này đã phát hiện nàng có gì đó không đúng, rất tốt, nàng không cần phải ám chỉ nữa, Tô Vân Thanh sẽ xử lý tốt chuyện tiếp theo.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện tỷ thí với Tô Quán, ngược lại Phượng Khương Trần lại là nghĩ đến một cơ hội buôn bán, một cơ hội kiếm nhiều tiền…
Không phải Phượng Khương Trần thấy tiền sáng mắt, mà là nàng quá nghèo.
Là một thầy thuốc, thông thường thì không thiếu tiền, nhưng đã qua một khoảng thời gian dài, nàng không nhận được ca phẫu thuật nào có thể kiếm được một khoản thu nhập lớn.
Bây giờ nàng đang cần gấp một khoản tiền nhỏ, biết rằng nàng đang mắc nợ rất nhiều.
Phượng phủ bị đốt, cái gì nàng cũng không có, Vương Cẩm Lăng đã thay nàng trả tiền bồi thường và chi phí xây dựng, hiện tại nàng thiếu nợ Vương gia rất nhiều tiền.
Ngoài ra, Phượng phủ xây dựng lại, nàng cũng cần tiền để gầy dựng lại Phượng phủ.
Mặc dù y thuật của nàng khá tốt nhưng người có thể tiếp nhận thì quá ít.
Ngày thường, khám bệnh cho dân chúng bình thường vốn chỉ có vài xu, chỉ dựa vào chút tiền ít ỏi đó đừng nói là trả nợ, đến việc duy trì cuộc sống hàng ngày của bản thân còn gặp khó khăn.
Nàng chỉ là một thầy thuốc không phải người cứu thế, nàng không vĩ đại đến mức vì bệnh nhân mà táng gia bại sản.
Thầy thuốc cũng là người, cũng cần phải sống.
Hơn nữa, thầy thuốc không có đủ đảm bảo về vật chất thì làm sao có thể tập trung tinh thần và sức lực cho công việc và bệnh nhân.
Tiền tiền tiền, bây giờ nàng cần phải kiếm tiền, mà khiêu chiến của Tô Quán đã mang đến cho nàng một cơ hội vô cùng tốt.
Vừa nghĩ đến lợi ích thu được từ cơ hội này, Phượng Khương Trần đã cảm thấy thật phấn khích, cảm thấy Tô Quán cũng không có đáng ghét như vậy.
À… Nhận thấy mình quá kích động, Phượng Khương Trần nhanh chóng cúi đầu xuống, lông mi dài rũ nhẹ xuống, che đi tia sáng trong mắt.
Nàng còn muốn Tô Vân Thanh chủ động điều tra sự tình ở phủ Vĩnh Xương Bá.
“Khương Trần? Ngươi không sao chứ?” Tô Vân Thanh càng ngày càng khẳng định Phượng Khương Trần đang gặp phải rắc rối.
Tra tra tra, trở về nhất định phải cẩn thận điều tra rõ, nếu không Cửu Khánh chắc chắn sẽ không buông tha cho nàng.
“Ta không sao, ta nghĩ đến một kế hoạch kiếm tiền.
Ngươi có muốn nghe không?” Người bình thường nói đến loại chuyện này, nhất định vẻ mặt đầy hưng phấn và hai mắt sáng ngời.
Phượng Khương Trần thì ngược lại, nàng bình tĩnh và lý trí, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ phấn khích.
Tuy rằng Tô Vân Thanh lo lắng, nhưng kiếm tiền là trên hết.
Gần đây, hắn thu mua lương thực, đã dùng gần hết số tiền trong tay, đang rầu không có vốn duy trì.
Trải qua chuyện lương thực, Tô Vân Thanh đã tin tưởng vào tầm nhìn kinh doanh của Phượng Khương Trần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...