Chim nhạn bay qua không có dấu vết, chuyện tối ngày hôm qua chỉ có nàng biết, Cửu hoàng thúc biết, theo tính tình của Cửu hoàng thúc thì sẽ không nhắc lại, vậy nên nàng chỉ cần xem như không có chuyện gì xảy ra là được.
“Hôm nay ta có chuyện gì phải làm không?” Hôm qua cũng không biết làm sao mà từ khi đi ra từ hoàng cung giống như người mất hồn, từng trận đau đớn co rút trong lòng, làm sao lại bị kẹt trong ngõ chết bị người thân vứt bỏ, ngày hôm nay cuối cùng cũng chầm chậm tới, Phượng Khương Trần quyết định tìm cho mình chút chuyện để làm, miễn là làm nàng không nghĩ tới chuyện ngày hôm qua… Chuyện tối ngày hôm qua là ngoài ý muốn, nàng tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy một lần nữa.
Nghe thấy Phượng Khương Trần nói, hai mắt Đồng Giác và Đồng Dao chảy nước mắt, tốt quá rồi, rốt cuộc tiểu thư nhà các nàng cũng trở về dáng vẻ của tiểu thư.
Làm một nha hoàn không chỉ muốn chủ tử ăn ở cho tốt, giao tiếp bên ngoài và ân tình qua lại thì còn phải giúp đỡ chủ tử xử lí.
Thật ra, mỗi ngày Phượng Khương Trần đều có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng hết lần này tới lần khác nàng rất lười biếng, xưa nay không quản mấy việc lặt vặt này, trừ khi là chuyện trọng đại, việc không khó thì đều để Đồng Giác và Đồng Dao xem rồi xử lý.
Đông Giác và Đồng Dao nghĩ đến dáng vẻ ngây ngốc nhìn bầu trời của Phượng Khương Trần thì hoài nghi Khương Trần có phải là bị cái gì kích động không, sợ Phượng Khương Trần đổi ý, Đồng Giác và Đồng Dao lập tức nói ra hết từng việc mà Phượng Khương Trần có thể làm hôm nay.
Đương nhiên những cái gì mà tiệc trà xã giao, lễ hội, hội hoa xuân, hai nha hoàn sớm đã bỏ đi, các nàng biết rất rõ là Phượng Khương Trần sẽ không tham gia loại hội họp nhàm chán này, chỉ chọn chuyện quan trọng để nói: “Sáng này Thiếu phu nhân của Vĩnh Xương đưa thiếp mời, mời tiểu thư thưởng thức trà.
”
“Vĩnh Xương bá phủ? Ta biết Thiếu phu nhân của bọn họ sao?” Tại hoàng thành có rất nhiều người biết nàng nhưng người nàng biết thật sự không nhiều lắm, dù sao thì ít có thiên kim khuê các nào nổi tiếng giống như nàng, đương nhiên loại chuyện này cũng không phải chuyện gì tốt, người bình thường cũng sẽ không muốn.
“Thiếu phu nhân của Vĩnh Xương bá phủ là đại tiểu thư của Ôn gia.
” Đồng Giác uyển chuyển nhắc nhở.
“Ta biết rồi, hôm nay đi.
” Vị tiểu thư Ôn gia này Cái này chính là bệnh nhân mới mà Tấn Dương Hầu phu nhân giới thiệu cho nàng, thành thân đã nhiều năm mà không mang thai, kết quả chính nàng cũng không có việc gì, Phượng Khương Trần đề nghị để phu quân của nàng ấy tiếp nhận kiểm tra, đối phương có vẻ cũng nhẹ nhõm.
.
“Phu nhân của tổng chỉ huy Huyết Y vệ gửi thiệp nói ba ngày nữa sẽ phủ một lần.
” Khoé miệng Đồng Giác giật giật một cái, nàng thực tình không hi vọng Phượng Khương Trần có dính líu đến người của Huyết Y vệ, danh tiếng quá xấu.
Đáng tiếc, Phượng Khương Trần không có nghe được tiếng lòng của Đồng Giác, lại nói Phượng Khương Trần rất có thiện cảm với Lục phu nhân: “Lát nữa định thời gian cụ thể với Lục phu nhân.
”
“Vâng.
” Làm một nha hoàn tốt, cho dù bất mãn cũng phải xử lí theo ý muốn của chủ tử.
“Thế tử phu nhân Ninh Quốc công đưa tới “Mỹ nỉ đàn cổ phổ”, nói là để cho tiểu thư giết thời gian.
” Khóe miệng Đồng Giác lại giật, tiểu thư nhà nàng ta căn bản không biết chơi đàn, chỉ sợ là phụ lòng tốt của đối phương.
Đồng Giác và Đồng Dao còn không biết về cuộc chiến giữa Phượng Khương Trần và Tô Quán.
“Ninh Quốc công phủ có lòng, ghi lại vào sách, đợi đến một trăm ngày của hai vị tiểu công tử của Ninh Quốc công phủ, thay ta chuẩn bị một phần lễ vật không chênh lệch lắm.
”
Ở Đông Lăng, trẻ em tắm ba ngày, đầy tháng và ngày rằm cũng phải lo liệu đủ, đối với hai niềm hạnh phúc mà mình tự tay tiếp nhận, Phượng Khương Trần tràn đầy chờ mong, hai niềm hạnh phúc tắm ba ngày và đầy tháng không sai lệch lắm, nhất định là phải tham gia trăm ngày, thế tử phu nhân Ninh Quốc công liên tục mời.
“Vâng.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...