“Như vậy coi như là quyết định rồi, ta ngày mai liền phái người đi qua Phượng phủ, trước tiên đem tàn tích còn lại của Phượng phủ thu dọn.” Tô Văn Thanh thấy mục đích của mình đã đạt được ý cười trên mặt càng đậm.
Không cần biết Phượng Khương Trần có thông minh hiểu biết đến đâu, thì nàng cũng chỉ là một nữ hài tử, hắn chỉ cần hai ba câu liền đem toàn bộ sự tình của Phượng Khương Trần thu xếp xong, ngẫm lại liền cảm thấy mình rất có thành tựu.
Nói chuyện cùng Phượng Khương Trần so với nói chuyện cùng tiểu oa nhi thủy tinh Tần Bảo Nhi kia thú vị hơn nhiều.
“Tốt.” Thấy Tô Vân Thanh bộ dáng vội vàng, Phượng Khương Trần nhíu nhíu mày, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nghỉ là Tô Vân Thanh muốn nhanh chóng giải quyết việc này, đơn giản là nàng cũng không thể nghĩ ra được Phượng phủ có cái gì đáng giá cho Tô Vân Thanh phải suy nghĩ.
Mục đích đã đạt được, Tô Vân Thanh cáo lui, trên đường trở về, nghĩ hôm nay nhất định phải ở trước mặt Lam Cửu Khánh khoe khoang một phen, hắn hôm nay chính là đem hai việc đại sự đều giải quyết, đặc biệt là vấn đề lương thực, nếu biện pháp của Phượng Khương Trần có hiệu quả, thì vấn đề sắp tới với sau này đều có thể giải quyết.
Quả nhiên chỉ có Phượng Khương Trần mới thích hợp với Lam Cửu Khanh!
Tô Vân Thanh đi rồi, Phượng Khương Trần chuẩn bị đi tìm Tôn Chính Đạo hoặc Tôn phu nhân, nhưng không nghĩ tới nàng mới vừa đứng dậy hạ nhân của Tôn phủ lại tới báo: “Ninh quốc công phu nhân, Thế tử phu nhân, Tấn Dương hầu phu nhân tới chơi.”
Một vị thái ý nho nhỏ ở Thái Y Viện còn chưa có đủ tư cách làm ba vị phu nhân đồng thời đến thăm, ba người này rõ ràng vì Phương Khương Trần mà tới.
Nếu là dĩ vãng Phượng Khương Trần khẳng định sẽ lấy lý do bị bệnh mà từ chối gặp người, nhưng hiện tại thì sao?
Thế nhưng bây giờ nàng cần người này ra tay chèn ép Dao Hân công chúa cho nên phải tạo quan hệ tốt mới là quan trọng.
Ninh quốc công phu nhân cùng thế tử phu nhân đến nói lời cảm tạ, chuẩn bị tạ lễ rất là phong phú, vừa đến thế tử phu nhân liền hành một đại lễ đối với Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần vội vàng tránh đi, không dám nhận lễ lại bị Tấn Dương hầu phu nhân ấn trở lại: “Phượng Khương Trần, ngươi đừng từ chối món quà này.
Nếu không nhờ có ngươi thì ngày đó mẫu tử ba người Tâm Nhu đã…”
Nói đến hiểm nguy ngày ấy, mắt Tấn Dương Hầu phu nhân nhanh chóng đỏ hoe.
Nữ nhân sinh con như đi dạo trước cổng quỷ môn quan.
Gặp được phu quân tốt rồi lại may mắn gặp được một đại phu nhân từ như Phượng Khương Trần.
“Khương Trần cô nương, tỷ tỷ của ta nói ngươi chính là ân nhân cứu mạng của Tâm Nhu, lễ này ngươi phải nhận.
Nếu không phải hai đứa trẻ còn quá nhỏ, không tiện mang ra ngoài, không thì ta nhất định làm cho bọn chúng tự mình tới nói lời cảm tạ, không có Khương Trần cô nương trượng nghĩa cứu giúp cũng không có mẫu tử Tâm Nhu ngày hôm nay.
Thế tử gia vẫn luôn muốn tự mình đến Phượng phủ xin lỗi nhưng chỉ sợ là nhiễu loạn sự nghỉ ngơi của cô nương.”
Thế tử Ninh quốc công phu nhân là người phụ nữ mang thai ngày ấy, bà hiền lành nhã nhặn, là một quý phu nhân chuẩn mực nhưng lại thấp bé, gầy gò ngay cả khi đang ở cữ vẫn gầy yếu như vậy.
Ninh quốc công phu nhân đứng bên cạnh cũng cười phụ họa, nói thẳng là Phượng Khương Trần xứng đáng.
Nếu không phải nhờ Phượng Khương Trần, Ninh quốc công phủ bọn họ làm sao có thể có được hai tự tôn.
“Thưa, đúng như vậy ạ.
Khương Trần ta là một đại phu, chỉ đang làm tốt trách nhiệm của mình thôi ạ.”
Phượng Khương Trần không còn cự tuyệt nữa, hào phóng tiếp nhận món quà từ tay hay người.
Ninh quốc công phu nhân vui mừng nói: “Phượng Khương Trần cô nương, là do chúng ta không tốt.
Trước đây chúng ta vẫn luôn muốn tới Phượng phủ một lần nhưng vẫn chưa được Hoàng Thượng đồng ý… “
Nói đến đây, Ninh quốc công phu nhân cũng xấu hổ vạn phần.
Lúc Phượng Khương Trần cần người giúp đỡ nhất, Ninh quốc công phủ bọn họ lại tránh né không ra mặt.
Họ đối xử với ân nhân như vậy đúng là sai lễ nghĩa.
“Phu nhân khách sáo, Phượng Khương Trần xin ghi nhớ kỹ ý tốt của phu nhân, đa tạ phu nhân hậu ái.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...