Sau đó, Tôn Tư Hành vô cùng hối hận, tự trách mình sao lại không phát hiện ra cha mẹ có gì thất thường, sớm biết sẽ có một ngày như vậy, hắn nhất định sẽ quấn quít lấy cha hắn mẹ, cho dù không mang theo hắn đi cùng, thì cũng có thể nói với cha mẹ hắn thêm vài câu, nhưng thế gian này làm gì có bán thuốc hối hận…
Thời gian nửa đêm, mọi âm thanh đều yên lặng, Tôn Tư Hành từ nửa đêm ngày hôm qua đến bây giờ không có chợp mắt, sau khi liên tục xác nhận thương thế của Phượng Khương Trần khôi phục rất tốt, rốt cuộc Tôn Tư Hành cũng nhịn không được nữa, gục xuống bàn ngủ.
Sau khi Lam Cửu Khanh xác định Tôn Tư Hành đã ngủ say, nhỏ giọng lẻn vào trong phòng, trực tiếp điểm huyệt cho Tôn Tư Hành ngủ say.
Trong phòng ánh nến sáng choang, Lam Cửu Khanh có thể nhìn rõ hai má hồng hào của Phượng Khương Trần, bên ngoài phòng nghe được tiếng hít thở đều đặn của Phượng Khương Trần, y đã cảm thấy kỳ quái, bộ dạng Phượng Khương Trần như thế này đâu giống như người bị thương.
Phượng Khương Trần bị thương nghiêm trọng đến mức nào, y rõ hơn bất kì ai, tổn thương như vậy không qua hai ba tháng căn bản không cách nào khỏi hẳn.
Lam Cửu Khanh cũng không phải Tôn Tư Hành, sẽ cố kỵ việc nam nữ chung phòng, hay cố kỵ thanh danh của Phượng Khương Trần, việc y hoài nghi liền tự mình kiểm chứng.
Hơn nữa, thân thể của Phượng Khương Trần có chỗ nào không nên nhìn cũng đều nhìn qua rồi, không nên sờ cũng đều sờ qua rồi vậy nên liền cởi bỏ quần áo của Phượng Khương Trần, xem xét thương thế của nàng, một chút áp lực y cũng không có.
Phượng Khương Trần chính là người của y, y xem thân thể của Phượng Khương Trần thì có cái gì không đúng?
Đương nhiên, y có thể, nhưng nam nhân khác thì lại không thể, Lam Cửu Khanh cũng mặc kệ Tôn Tư Hành có bị ngạt thở hay không, đem chăn trên giường, quấn chặt lên người Tôn Tư Hành sau đó ném ra ngoài cửa……
Xác định không có người thứ hai chứng kiến, Lam Cửu Khanh trực tiếp đem quần áo nửa trên người Phượng Khương Trần lột sạch sẽ.
Hai ngọn núi mượt mà không có quần áo trói buộc, lộ ra trên không trung, chậm rãi đứng lên, chấm đỏ trên hai ngực tản ra quyến rũ mê người, Lam Cửu Khanh chỉ cảm thấy hạ thân xiết chặt, không chút nghĩ ngợi liền cúi đầu ngậm lấy, khẽ cắn……
Thân thể theo bản năng khiến cho Phượng Khương Trần nhẹ nhàng run rẩy, lại không nghĩ run rẩy như vậy trực tiếp kích thích Lam Cửu Khanh, làm cho y nhịn không được muốn thêm nữa.
Trong nội tâm Lam Cửu Khanh đã cho rằng Phượng Khương Trần chính là nữ nhân của y, y không có gì phải kìm nén, cũng không có trói buộc về đạo đức, Lam Cửu Khanh càng thêm làm càn, nửa ghé vào trên người Phượng Khương Trần, nụ hôn dày đặc rơi trên người Phượng Khương Trần.
Lam Cửu Khanh cũng coi như cẩn thận, y chỉ dám nhẹ nhàng mà hôn, không lưu lại dấu vết gì trên người Phượng Khương Trần, cũng không muốn vì động tĩnh như vậy, dẫn tới hỏa dục của chính mình tăng vọt, hận không thể đem Phượng Khương Trần ăn cho bằng sạch.
“Nữ nhân này, rõ ràng không làm cái gì lại có thể làm cho ta thất thố, không biết là tự chủ của ta quá kém, hay là mị lực của nàng quá lớn.
” Lam Cửu Khanh nửa ảo não nửa mừng thầm, nhiều năm cuộc sống áp lực khiến cho y tâm lặng như nước, nữ nhân dù có xinh đẹp mê người như thế nào, cũng không thể khơi dậy một chút phản ứng của y.
Y cho rằng bản thân không có hứng thú đối với nữ nhân, đối với nữ nhân cũng không cứng dậy nổi, đương nhiên y không thích nam nhân, chỉ là không có nữ nhân nào có thể làm cho y sinh ra cảm xúc.
Vốn tưởng rằng, cả đời này tâm cứ lặng như nước vậy, đợi đến ngày công thành, nhờ dược vật lưu lại một hài tử, nhưng không ngờ y lại gặp Phượng Khương Trần.
Nữ nhân này, không cần làm gì cả, chỉ cần lẳng lặng yên nằm ở chỗ này, cũng có thể trêu chọc y không cách nào tự chế, không biết là vận may của y, hay là bất hạnh của y đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...