Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Ở đây Nam Lăng Cẩm Phàm đang nói cho hoàng thượng rằng trong mắt hắn chỉ có Cửu hoàng thúc, không có hoàng thượng, nếu tình cảm huynh đệ giữa hoàng thượng và Cửu hoàng thúc tốt thì lời này của Nam Lăng Cẩm Phàm cũng chưa chắc có tác dụng, nhưng người đời ai không biết, hoàng thượng cực kì đề phong Cửu hoàng thúc, Nam Lăng Cẩm Phàm đang khiêu khích hoàng thượng.

Cũng may hoàng thượng biết đoàn kết đối ngoại, dù ông bất mãn đủ chuyện với Cửu hoàng thúc thì cũng không để lửa giận tràn ra ngoài mặt, treo lên mặt nụ cười tự nhiên đầy uy nghiêm, ánh mắt nhìn Cửu hoàng thúc cũng mang theo ý cười.

Người hoàng gia, ai nấy đều là cao thủ diễn xuất, hoàng thượng cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhắm vào Cửu hoàng thúc, chờ hắn trả lời, nhưng cửu hoàng thúc tựa như không nghe được, tròng mắt đen như vũng nước tù, bình tĩnh nhìn Nam Lăng Cẩm Phàm, nhưng trong mắt lại không có bóng người.

Nếu so sánh về cấp bậc, Cửu hoàng thúc không chỉ cao hơn Nam Lăng Cẩm Phàm một chút, Cửu hoàng thúc ngay cả biểu cảm dư thừa cũng không cần, cứ nhìn như vậy, trông có vẻ đang nhìn ngươi nhưng trong đáy mắt lại không có hình bóng ngươi, Cửu hoàng thúc dùng hành động thực tế để nói cho Nam Lăng Cẩm Phàm, hắn coi thường Nam Lăng Cẩm Phàm.


Nam Lăng Cẩm Phàm thích việc lớn hám công to, kiêu căng liều lĩnh, bị Cửu hoàng thúc ngó lơ toàn tập trúng ngày như vậy, lại nhớ đến chuyện lần trước thất bại thảm hại trong tay Cửu hoàng thúc, hắn ngay lập tức nổi giận…
Mắt phượng thon dài phóng ra sát khí, hằn lên tia máu như sói hoang, nếu như không phải không hợp hoàn cảnh tên Nam Lăng Cẩm Phàm này đã sớm ra tay, hắn hít một hơi thật sâu, cố đè lửa giận xuống, Nam Lăng Cẩm Phàm nở nụ cười cứng đờ nói: “Cửu hoàng thúc, ngài không từ chối, tiểu vương sẽ coi như ngài đã đồng ý.


Vốn tưởng rằng Cửu hoàng thúc sẽ tức giận, dù không tức giận thì ít nhất cũng nói vài câu, nhưng Cửu hoàng thúc hoàn toàn không đặt Nam Lăng Cẩm Phàm trong mắt, Nam Lăng Cẩm Phàm ở trước mặt hắn ồn ào tựa như con hát vậy, đừng nói mọi người mà ngay cả Nam Lăng Cẩm Phàm cũng muốn tìm lỗ mà chui xuống.

Nam Lăng Cẩm Phàm giận dữ, đôi mắt thon dài lóe lên tia lạnh như băng, không khí bốn bề đều vì vậy mà nghiêm túc hẳn, mọi người run như cầy sấy, từng người không dấu vết lui ra sau, sợ hai người này ầm ĩ lên thì bọn họ sẽ bị xui xẻo theo.

Vậy mà Nam Lăng Cẩm Phàm đang tức giận lại bật cười: “Cửu hoàng thúc quả là một diệu nhân, tiểu vương sẽ không quấy rầy Cửu hoàng thúc yên tĩnh nữa.


Hắn vung tay áo xoay người hành lễ với hoàng thượng: “Hoàng thượng, Cửu hoàng thúc đã đồng ý, không biết hoàng thượng có thể tuyên Phượng Khương Trần tiến cung không, để tiểu vương biết một chút về nữ tử đặc biệt này.


Chữ “đặc biệt” được nghiến mạnh, liên tưởng đến việc hắn trảo phúng trước đó, tất cả mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, Phượng Khương Trần mà đến chắc chắn sẽ bị hắn chế giễu, mà theo đó Đông Lăng cũng sẽ mất mặt, chuyện như vậy hoàng thượng không muốn làm.

Hoàng thượng không để ý đến Nam Lăng Cẩm Phàm, nhìn như hòa thuận mà lại âm hiểm hỏi Cửu hoàng thúc: “Cửu đệ?”
“Có thần đệ.


” Cửu hoàng thúc đứng dậy, không nhanh không chậm hành lễ.

“Tam hoàng tử khăng khăng muốn gặp Phượng Khương Trần, ý ngươi thế nào?” Hoàng thượng cũng rất bất mãn Phượng Khương Trần, gần đây danh khí Phượng Khương Trần hơi lớn, hơn nữa Lý Tưởng chết, hoàng thượng cũng giận lây Phượng Khương Trần.

“Vây do hoàng thượng làm chủ.

” Cửu hoàng thúc đón nhận ánh mắt quan sát đánh giá của hoàng thượng, con ngươi màu đen như bầu trời đêm, lạnh lẽo như nước.

Hoàng thượng vẫn luôn biết không cách nào nhìn thấu tâm tư của Cửu hoàng thúc từ trên mặt thậm chí trong mắt hắn, nên cũng lười quan sát nhiều, gật đầu một cái, tỏ ý muốn Cửu hoàng thúc ngồi xuống, quay lại nói với Nam Lăng Cẩm Phàm: “Tam hoàng tử, Phượng Khương Trần là con gái chưa chồng, không thích hợp để gặp người ngoài.


Hoàng thượng ngược lại không phải là đang bảo vệ Phượng Khương Trần, mà bảo vệ danh tiếng nữ tử Đông Lăng, không thể vì một Phượng Khương Trần khiến danh tiếng Đông Lăng bị bôi nhọ.


“Không gặp người ngoài? Thế tiểu vương cưới nàng là được.

” Nam Lăng Cẩm Phàm buột miệng thốt ra, hiển nhiên hắn đã đoán trước điều này: “Hoàng thượng, ví trị trắc phi của tiểu vương không tính là bôi nhọ Phượng Khương Trần nhỉ, nếu tiểu vương nguyện ý cưới nàng, nàng gặp tiểu vương thì không thể coi là người ngoài.


“Từ xưa tới nay, hôn sự là lệnh phụ mẫu lời mai mối, Tam hoàng tử có ý định cầu hôn, hoàng thượng Nam Lăng có biết không?” Ban ngày, Đông Lăng Tử Thuần xin cưới Phượng Khương Trần làm trắc phi, ông bực bội Đông Lăng Tử Thuần không có mắt nhìn, không hiểu thế cuộc, giờ Nam Lăng Cẩm Phàm xin cưới nàng, ông ngược lại muốn kết hợp bọn họ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui