“Chuyện công? Cửu Khánh, ngươi lừa thần gạt quỷ à.” Bộ Kinh Vân không khách khí nhổ nước bọt: “Thay Phượng Khương Trần trùng kiến Phượng Phủ mà là chuyện công? Sao ngươi không bảo Cửu Hoàng thúc đi làm? Hoàng thúc có thể sử dụng người của Công Bộ, muốn lấy việc công làm việc riêng dễ dàng hơn nhiều, công của hoàng đế giả, tư giúp Phượng Khương Trần này.”
Hai người này là đang bất mãn với Phượng Khương Trần sao? Hay là bất mãn với hành vi gần đây của ? Lam Cửu Khánh đoán là vế sau.
Y suy nghĩ một hồi rồi quyết định giải thích.
“Phượng Khương Trần là hậu nhân của Phượng Ly tộc.
Năm đó, bản đồ Cửu Châu long mạch chia ra làm chín, Phương Ly tộc nắm giữ một mảnh.
Có thể mảnh bản đồ long mạch trên tay Phượng Ly tộc đang ở ngay Phượng phủ, chỉ là bản thân Phượng Khương Trần không biết.
Trận hỏa hoạn lần này đốt rụi Phượng phủ, có lẽ sẽ để lộ ra vài bí ẩn gì đó.
Bất kể thế nào, khả năng này đang bày trước mắt, chúng ta không thể bỏ qua.”
“Lời này của Cửu Khánh rất có lý, chỉ là bản đồ Cửu Châu long mạch này sẽ ở Phượng phủ sao?” Vẻ mặt Tô Vân Thanh nghiêm túc, ẩn giấu niềm mong mỏi.
Những năm nay, bọn họ vẫn một mực tìm kiếm bản đồ Cửu Châu long mạch.
Cho đến tận hôm nay, họ cũng chỉ lấy được một mảnh từ Tây Lăng, tám mảnh còn lại thì không rõ tung tích.
Nếu như Phượng phủ thật sự có bản đồ Cửu Châu long mạch, vậy thì lời to rồi…
Bản đồ Cửu Châu long mạch có ở Phượng Phủ hay không, ai có thể khẳng định chứ?
Bản đồ Cửu Châu long mạch vô cùng quan trọng với bọn họ, cho dù chỉ có một ít hy vọng, bọn họ cũng sẽ thực hiện, điều này Lam Cửu Khánh, Bộ Kinh Vân và Tô Vân Thanh đều hiểu.
Cũng bởi vì vậy Lam Cửu Khánh mới dám khẳng định, y thấy vẻ mặt chờ mong của Tô Vân Thanh thì chỉ nói:
“Thử một lần là được rồi, Phượng Khương Trần là người duy nhất của Phượng Ly tộc mà chúng ta tìm ra, mà nàng rõ ràng không biết chuyện Phượng Ly tộc.
Vì lẽ đó, nếu như Phượng Phủ thật sự có thứ gì, nhất định nó sẽ ở trong đống phế tích kia.
Vân Thanh, ngươi có quen biết với Phượng Khương Trần, nhận lấy chuyện trùng kiến Phượng Phủ sẽ không khiến người khác chú ý.”
“Được rồi, ngày mai ta sẽ đi tìm Phượng Khương Trần, nhất định sẽ làm tốt chuyện này.” Lần này tô vân thanh còn gấp gáp hơn cả Lam Cửu Khánh.
“Cẩn thận một chút, đừng đẻ Phượng Khương Trần nghi ngờ.” Lam Cửu Khánh nghĩ đến Phượng Khương Trần, nghĩ đến đôi mắt trong suốt như nhìn thấu lòng người của nàng, trong lòng y có chút bất an, không thể không nhắc nhở Tô Vân Thanh lần nữa.
“Yên tâm, đây là đại sự, ta nhất định sẽ không xằng bậy.” Tô Vân Thanh hứa hẹn, hắn và Lam Cửu Khánh không lo lắng cùng một chuyện.
Lam Cửu Khánh không tiện nói nhiều lời, sau khi giao phó mọi chuyện xong, y lập tức tiến vào màn đêm, trở về nơi mình nên ở.
Thấy Lam Cửu Khánh rời đi, Bộ Kinh Vân và Tô Vân Thanh nhìn nhau nở nụ cười.
Cửu Khánh vẫn là Cửu Khánh, không làm chuyện xằng bậy vì một người phụ nữ.
Nếu không thì dù cho bọn họ yêu thích Phượng Khương Trần, suy nghĩ cho giang sơn Lam thị, sau này bọn họ cũng sẽ tìm cơ hội giết chết Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần căn bản không biết bản thân mới đi dạo một vòng sinh tử quan.
Sau khi bàn bạc chuyện trùng kiến Phượng Phủ với Vương Cẩm Lăng xong, Phượng Khương Trần lập tức trở về phòng rồi ngồi ngẩn người ra.
Nghĩ đến ám chỉ của Vương Cẩm Lăng, nàng lấy hộp gỗ trong túi trị liệu thông minh ra, quan sát một hồi lâu nhưng vẫn không phát hiện ra điều kỳ quái gì.
“Ý của Cẩm Lăng là lai lịch của cha mẹ ta có chút bí ẩn.
Phượng Phủ có lẽ sẽ có một vài thứ để chứng minh thân phận của họ, nhưng mà… Ngoại trừ hộp gỗ này, ta chẳng nghĩ ra thứ gì cả, cho dù có thì lúc này nó cũng trở thành phế tích rồi nhỉ?”
“Cái hộp gỗ này không hề có khe hở, nếu không phải do trọng lượng không đúng, ta thật sự nghi ngờ nó chỉ là một mình gỗ thôi.” Phượng Khương Trần cầm hộp gỗ lên xem đi xem lại, cũng không phát hiện ra điều gì.
Hôm nay Vương Cẩm Lăng ám chỉ tuy rằng cha nàng sinh ra trong gia đình bình dân, mẹ nàng bị đóng tiện danh lên người, nhưng thân phận của hai người họ tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.
Phải biết rằng gia đình bình dân căn bản không thể nuôi dạy ra một người có thể thống lĩnh đại quân, nữ tử mang tiện danh cũng không thể dũng cảm, kiêu ngạo như mẹ nàng.
Ở thế giới này, trúc mọc ra măng thì bình thường, nhưng măng mọc ra trúc thì cơ bản là không thể.
Bởi vì đứa trẻ bình dân không hề được giáo dục, kiến thức có hạn, người thông minh đến đâu thì cũng bị cuộc sống mài mòn, trở nên tầm thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...