Tôn Chính Đạo là người rất bình tĩnh, nhưng nghe thấy chuyện Phượng phủ bị thiêu rụi lại nóng nảy nói: “Ta sẽ nghĩ cách giết tên Lý Tưởng kia, tuyệt đối không để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp lý.
”
“Không cần đâu, thù của ta ta sẽ tự báo.
” Phượng khương Trần từ chối, thù phải tự mình báo, chỉ có tự tay đâm chết kẻ thù, mới gọi là báo thù.
Vả lại nàng muốn báo thù, cũng không phải chỉ có mình Lý Tưởng, chuyện Phượng phủ gặp họa này chắc chắn không phải một mình Lý Tưởng có thể làm ra được, kẻ đứng đằng sau hắn, nàng một người cũng không tha.
“Cô muốn làm thế nào đây? Có chuyện gì cần ta làm thì cứ mở lời, ta tuyệt không từ chối.
” Tôn Chính Đạo không hề nghi ngờ Phượng Khương Trần, ông ta tin nữ tử trên người chảy huyết mạch Phượng Ly không phải kẻ nhu nhược.
”
“Lấy gậy ông đập lưng ông, đừng tưởng rằng thế gian này chỉ có mình hắn biết nghịch thuốc nổ, lúc Phượng Khương Trần ta chơi thuốc nổ, còn không biết hắn đang ở đâu đấy.
Đốt nhà của ta, ta nhất định không thể để hắn sống dễ chịu, ta muốn hắn chết thật bi thảm dưới những đôi mắt mở trừng trừng của người khác…”
Trong mắt Phượng Khương Trần lóe lên một tia lạnh lẽo, rất nhanh, nhưng Tôn Chính Đạo vẫn nhận ra, trong lòng Tôn Chính Đạo ngạc nhiên, kinh hãi, rồi lại bình tĩnh trở lại.
Nữ tử tộc Phượng Ly xưa nay vốn không phải hạng người lòng dạ mềm yếu, sự quyết đoán mạnh mẽ của Phượng Khương Trần ông ta đã sớm được mở mang kiến thức.
Tôn Chính Đạo lại một lần nữa biểu thị quyết tâm của mình: “Nếu như cô đã muốn làm thì ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực giúp cô.
”
Phượng Khương Trần gật đầu, phản ứng của Tôn Chính Đạo nằm trong dự liệu của nàng: “Lời đa tạ thì ta không nói nữa, chỉ nói một câu thôi, đừng đem chuyện ta biết chế tạo thuốc nổ để lộ ra ngoài.
”
Nàng không tin Cửu Hoàng thúc, nhưng nàng tin Tôn Chính Đạo, không có bất kì nguyên nhân nào cả…
Tôn Chính Đạo lập tức đem tính mạng cả nhà ra thề, Phượng Khương Trần cũng không ngăn ông ta, nhưng nàng không biết, lúc nàng nói nàng biết chế thuốc nổ, hai nam nhân trên mái nhà đồng thời lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng cùng sáng rỡ lên…
Quả nhiên, Phượng Khương Trần biết chế Chấn Thiên Lôi!
Phượng Khương Trần tuyệt đối không phải là một nữ nhân tự cho mình là đúng, càng không phải là một nữ nhân ngu ngốc, nàng từ chối sự giúp đỡ của Cửu hoàng thúc, nói thù của nàng thì nàng tự báo, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ đơn thương độc mã đi báo thù, như thế thì lại ngốc quá.
Sức mạnh của một người quá nhỏ, trên tay có tài nguyên tội gì không dùng.
Lúc trước nàng một mực truyền tin ra ngoài mình bệnh nặng bất tỉnh, nhưng trận hỏa hoạn của Phượng phủ, nàng từ trong đám lửa lao ra, nếu không tìm được một lý do hoàn hảo thì đây chính là tội khi quân, mà phạm tội khi quân thì phải mất đầu.
Sau khi có được câu trả lời đầy chắc chắn của Tôn Chính Đạo, Phượng Khương Trần bắt tay vào việc hóa giải nguy cơ trước mắt, đồng sắp đặt.
Là người bị những lời đồn đại khắc sâu làm hại, Phượng Khương Trần hiểu rõ sức mạnh của lời đồn, đồng thời cũng biết lời đồn đại cũng rất có ích, đối với bản thân nàng cũng có chỗ lợi, Phượng Khương Trần lập tức mài mực, viết hai phong thư khác nhau, một phong thư cho Tạ gia, một bức cho Vương gia.
Hai nhà Vương, Tạ cuối cùng sắp liên thủ thêm lần nữa rồi!
Trải qua quãng thời gian luyện tập đó, Phượng Khương Trần viết chữ Khải đã rất ra gì rồi, Tôn Chính Đạo đứng ở một bên, đọc được những gì Phượng Khương Trần nói trong thư, cũng không tránh khỏi bội phục.
Phượng Khương Trần trước hết là khiến hai nhà Vương, Tạ liên thủ, tuyên truyền chuyện của Dao Hân công chúa và Thuần Vu quận vương, tiếp theo đó lại để bọn họ phái người rải tin ra, Phượng Khương Trần là người được Chân long che chở bảo vệ, thời điểm Chân long hiện thân chính là thời điểm Phượng Khương Trần có chuyển biến tốt.
Không chỉ có vậy, còn muốn mời cao tăng đắc đạo đứng ra, nói thiên hỏa giáng lâm thiêu cháy Phượng phủ, thiêu rụi yêu nghiệt muốn hại Phượng Khương Trần, đồng thời tiên đoán trong vòng mười ngày, thiên hỏa sẽ giáng xuống lần nữa, lần này thiên hỏa sẽ bùng lên vào ban ngày, sẽ thiêu chết chân thân của yêu nghiệt.
“Cô không sợ hoàng thượng trách tội sao? Còn có những cái gọi là lời tiên đoán đó, có thể trở thành sự thật được sao?” Tôn Chính Đạo rất khâm phục Phượng Khương Trần, trong thời gian ngắn có thể nghĩ ra cách hay như vậy để giải thích chuyện bệnh tình của chính mình có chuyển biến tốt.
Nhưng chuyện này mạo hiểm quá rồi, nếu như trong vòng mười ngày “thiên hỏa” từ miệng nàng nói ra chưa từng xuất hiện thì sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...