Đồng Dao vội vàng bước đến kiểm tra tình hình của Phượng Khương Trần, thấy hơi thở nàng đều đặn, sắc mặt trông khá hơn rất nhiều, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không sao thì tốt rồi, nếu tiểu thư có chuyện thì cho dù nàng chết một trăm lần cũng không đủ, nhưng không ngờ khi muốn dịch lại góc chăn cho Phượng Khương Trần, phát hiện áo trong của tiểu thư mình dính đầy máu, Đồng Dao hoảng hốt, vội vàng xốc chăn lên thì phát hiện cả người Phượng Khương Trần đầy máu.
“A….
’’ Đồng Dao sợ hãi hét lên một tiếng, tiếng hét này không chỉ đánh thức Đồng Giác trong phòng mà còn làm kinh động đến Cấm vệ quân đang canh giữ bên ngoài, bọn họ nhanh chóng chạy vào nội viện.
“Chuyện gì vậy?’’ Đồng Giác là người thông minh, trực tiếp nhảy dựng lên khỏi ghế, vẻ mặt hoảng loạn, hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Tiểu thư, tiểu thư…’’ Đông Dao thậm chí còn không nói nên lời.
Cả người đầy máu, sắc mặt bình thản, tình trạng này của Phượng Khương Trần thực sự rất đáng sợ, mặc dù lá gan của Đông Dao không nhỏ nhưng lúc này cũng không dám đưa tay ra cởi quần áo của Phượng Khương Trần, nàng sợ nhìn thấy bên dưới lớp quần áo sẽ là cảnh tượng cơ thể máu thịt lẫn lộn.
Nếu Phượng Khương Trần xảy ra chuyện thì đó chính là do sơ suất của các nàng!
Sắc mặt Đồng Giác tái mét, vội vàng xông lên phía trước, đầu tiên là kiểm tra hơi thở của Phượng Khương Trần, phát hiện nàng vẫn còn sống liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu Phượng Khương Trần chết, các nàng cũng khó mà sống được.
“Đồng Dao, ngươi đi múc nước đi, để ta xem tiểu thư có chuyện gì?’’ Không phải Đồng Giác bình tĩnh can đảm mà nàng thực sự không còn cách nào khác, Phượng Khương Trần xảy ra chuyện khi nàng đang gác đêm, tội của nàng sẽ càng thêm nặng.
“Được.
’’ Đông Dao nhanh chóng ổn định lại tinh thần, vừa ra khỏi cổng viện đã bắt gặp thống lĩnh Cấm vệ quân Lý Tuần: “Cô nương, có phải Phượng tiểu thư xảy ra chuyện gì không?’’
Trong Phượng phủ này thực sự có quá ít người, ngoại trừ mấy ma ma làm việc nặng thì bên cạnh Phượng Khương Trần cũng chỉ có hai nha hoàn chăm sóc, Lý Tuần muốn tìm người nào hỏi thăm khi có chuyện cũng không có.
“Tình hình của tiểu thư không tốt lắm, ta đi lấy nước cho tiểu thư.
Lý đại nhân, thật xin lỗi, nô tỳ thất lễ.
’’ Đồng Dao vừa sốt ruột vừa chột dạ, không dám đối mặt với ánh mắt của Lý Tuần, cúi người hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.
Lý Tuần sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía nội viện, mơ hồ nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn không ngừng đi qua đi lại trước cửa sổ, hắn thầm thở dài, trong lòng yên lặng nói: “Phượng cô nương, không phải ta không giúp ngươi mà thực sự là có lòng không có sức, chỉ mong ngươi có thể chống đỡ qua cửa ải này.
’’
Đồng Dao bưng nước đi vào, không có thời gian để ý đến đám người Lý Tuần, Lý Tuần cũng không gây khó dễ cho bọn họ, chỉ đứng chờ bên ngoài sân, đợi đến khi Đồng Dao bưng một chậu máu loãng đi ra ngoài, hắn mới vội vàng tiến lên: “Phượng cô nương sao vậy? Chẳng phải chỉ sốt cao thôi sao? Sao lại ra nhiều máu thế này? Có phải Phượng cô nương có chuyện rồi không?’’
“Tiểu thư… Tiểu thư…’’ Đồng Dao nhớ lại lúc nãy mình vừa mới đi vào thì Phượng Khương Trần đã tỉnh.
Đồng Dao thấy trên người Phượng Khương Trần không có vết thương nào ngoại trừ cả người đầy máu, trong lòng cực kỳ vui vẻ, nhưng nghĩ đến lời dặn dò không được tiết lộ chuyện nàng ấy đã tỉnh ra ngoài của tiểu thư, nàng lập tức âm thầm nhéo mình một cái, nước mắt nhanh chóng chảy xuống.
“Rốt cuộc Phượng cô nương có chuyện gì?’’ Lý Tuần rầu rĩ nói.
Mặc dù mới tiếp xúc với Phượng Khương Trần chưa được bao lâu nhưng hắn cũng hiểu nàng là một người lương thiện, nếu không cũng sẽ không vội vàng chạy đến cứu thế tử phu nhân Ninh Quốc công phủ suốt cả đêm để rồi khiến bản thân mình sống dở chết dở như thế này.
“Tiểu thư vẫn sốt cao không giảm, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng không hiểu tại sao vết thương trên đỉnh đầu lại nứt ra và chảy máu không ngừng, chúng nô tỳ không thể cầm máu mặc dù đã cố gắng nghĩ đủ mọi cách, chỉ có thể trơ mắt nhìn hơi thở tiểu thư càng ngày càng yếu.
Đại phu, nếu có đại phu ở đây thì tốt rồi, không biết tiểu thư có thể chống đỡ qua đêm nay không?’’ Đồng Dao càng nói càng đau lòng, nghĩ đến chuyện kể từ khi bị bệnh, Phượng Khương Trần chỉ một mình lẻ loi nằm trên giường, ngay cả một người ở bên cạnh hỏi han quan tâm cũng không có, trong lòng nàng lại cảm thấy khổ sở.
Nếu không phải tiểu thư ở hiền gặp lành thì có lẽ đã không qua khỏi trận ốm này rồi cũng nên.
“Ta có thuốc trị thương rất tốt, để ta đi lấy cho ngươi.
’’ Nghe thấy những lời này, Lý Tuần cũng cảm thấy chua xót, dù sao Phượng Khương Trần cũng chỉ là một tiểu cô nương mồ coi không nơi nương tựa, nhưng có ngươi lại nhẫn tâm đến mức ngay cả một cô nương mồ côi cũng không buông tha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...