“Hoàng thượng, các vị đại nhân đúng là văn chương tài hoa, bút pháp thần kỳ, nhưng thần nữ thực sự không hiểu mình đã phạm tội gì? Các vị đại nhân thấy thần nữ giết người giữa thanh thiên bạch nhật đã ra sức tố cáo thần nữ không đúng, thần nữ không biết liệu các ngài ấy đã điều tra rõ tại sao thần nữ lại giết người hay chưa? Hoàng thượng, thần nữ bị một đám hành khất hung dữ bao vây trên đường đi, thấy thế thần đã lập tức bảo thị vệ cho một ít tiền rồi đuổi họ đi, nhưng không ngờ đám người đó lại không cần tiền, không chỉ vậy, sau khi biết rõ thân phận của thần nữ, bọn chúng còn tấn công vây chặt hơn nữa.
Tất cả bọn chúng đều biết võ công, hơn nữa trên đời này có kẻ hành khất nào không cần tiền không? Cho dù thần nữ ngu ngốc đến đâu đi chăng nữa thì cũng biết rõ bọn chúng không phải là người bình thường.
Thần nữ thực sự không còn cách nào khác mới hạ lệnh cho thị vệ ra tay, đồng thời dặn dò không được làm bị thương những người vô tội, không ngờ đám hành khất kia không có ý định buông tha, nhất định phải dồn thần nữ vào chỗ chết, vì thế thần buộc phải hạ lệnh cho thị vệ giết người.
Nếu không có thị vệ của thần nữ liều chết bảo vệ, không phải các quan sai kịp thời đuổi đến thì có lẽ bây giờ thần nữ đã phơi thây ngoài đường.
Thần nữ chết cũng không sao, nhưng thần nữ thực sự rất lo lắng, nếu hôm nay những người đó có thể lẻn vào kinh thành Đông Lăng của chúng ta, coi thường kỷ cương pháp luật ám sát thần nữ giữa thanh niên bạch nhật thì có lẽ một ngày nào đó bọn chúng cũng có thể lẻn vào Hoàng cung ám sát Hoàng thượng.
Thần nữ chết không đáng tiếc, nhưng Hoàng thượng thân là cửu ngũ chí tôn, tuyệt đối không thể có mệnh hệ gì.
Từ nhỏ phụ mẫu thần nữ đã nói với thần nữ rằng, Hoàng thượng là một minh quân có một không hai, dưới sự cai trị của ngài, Đông Lăng chắc chắn sẽ xưng bá thiên hạ.
Cho dù toàn bộ người trong thiên hạ chết hết đi chăng nữa thì cũng không thể để Hoàng thượng bị thương dẫu chỉ một chút, thần nữ cả gan thỉnh cầu Hoàng thượng hãy điều tra rõ việc này, loại bỏ tai hoạ kia.’’
Trên đời này người sợ chết nhất chính là Hoàng thượng, người tham quyền nhất là Hoàng thượng, người thích nghe những lời hay ý đẹp nhất cũng là Hoàng thượng.
Những lời nói thẳng thắn của nàng hoàn toàn phù hợp với tính cách của một đứa trẻ giống như Cửu hoàng thúc đã nói, cũng ăn khớp với sự bóc mẽ trực tiếp của Tả tướng và các quan võ.
Không muốn chinh phục thiên hạ không phải là Hoàng thượng tốt, rõ ràng Hoàng thượng cũng có tham vọng ấy, mấy lời nịnh nọt trước đó của Phượng Khương Trần có thể khiến Hoàng thượng cảm thấy thoải mái, nhưng mấy lời tiếp theo lại khiến hắn đề cao cảnh giác.
Các hoàng tử của Hoàng thượng đều đã thành niên nhưng Hoàng thượng vẫn còn cường tráng khoẻ mạnh, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì đợi đến khi Hoàng thượng băng hà cũng phải mười mấy hai mươi năm nữa, mười mấy hai mươi năm là một biến số quá lớn, Hoàng thượng không tin các Hoàng tử của hắn có thể chờ được, thực tế bọn họ cũng không thể chờ nổi.
Những lời này của Phượng Khương Trần đã chạm đến điều mà Hoàng thượng quan tâm nhất, hắn không thể chịu đựng được việc có người nào đó nhìn chằm chằm vào vị trí của mình.
Mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng Hoàng thượng lại nảy sinh sự đề phòng, những lời nhắc nhở của Phượng Khương Trần đều rất có lý, bản thân hắn cũng ra sức tranh đoạt mới có được như ngày hôm nay, lúc trước hắn nhẫn tâm tàn sát huynh đệ, đương nhiên con hắn cũng sẽ giết cha đoạt vị, sức hấp dẫn của ngôi vị Hoàng đế không phải là thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được.
Sự tức giận của Hoàng thượng lập tức chuyển từ Phượng Khương Trần sang Thái tử và Đông Lăng Tử Lãng, đôi mắt khát máu sắc bén quét qua người bọn họ.
Hoàng tử đã trưởng thành không trở về đất phong của mình mà vẫn ở lại kinh thành chỉ có hai người bọn họ, đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng những Hoàng tử đang ở đất phong mượn danh nghĩa mừng thọ lần này để mưu phản.
Thái Tử và Đông Lăng Tử Lãng ngẩng đầu lên, bình thản đối mặt với ánh mắt dò xét của Hoàng thượng, mặc dù quần áo sau lưng bọn họ đã sớm ướt sũng nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể âm thầm trách mắng Phượng Khương Trần.
Nữ nhân này đúng là lợi hại, từ trước đến nay lòng nghi ngờ của Đế vương cực kỳ nặng nề, Hoàng thượng vẫn luôn lo lắng các vị Hoàng tử đã trưởng thành nhìn chằm chằm vào ngôi vị Hoàng đế của hắn, những lời này của Phượng Khương Trần chắc chắn đã khiến hạt giống của sự nghi ngờ nảy mầm…
Ngày tháng sau này của các Hoàng tử Đông Lăng có lẽ sẽ không tốt lắm, mà trong đó Đông Lăng Tử Lãng- Người có quyền thế lớn nhất, uy danh cao nhất sợ là…
Một khi hạt giống của sự nghi ngờ đã nảy mầm thì một thời gian dài sau đó, hoặc là trước khi Hoàng thượng băng hà, Thái tử và Lạc vương đều phải cụp đuôi làm người, nếu vượt qua chắc chắn sẽ bị Hoàng thượng nghi ngờ kéo bè kết cánh, đến lúc đó cho dù có bằng chứng hay không thì cũng chỉ có một con đường chết.
Tương tự, những vị Hoàng tử sắp vào thành cũng phải càng khiêm tốn càng tốt, tuyệt đối không được có ý định gây rối làm loạn, thứ Hoàng thượng quan tâm nhất chính là cái ghế dưới mông mình, hắn nhất định sẽ không dung thứ cho bất cứ kẻ ngoài nhìn chằm chằm vào nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...