Từ dân làm loạn cho đến thích khách, Phượng Khương Trần đây là để khẳng định sự việc, tuy nàng nói là không tính toán, nhưng điều này cũng có nghĩa là nàng sẽ không thừa nhận mình lạm sát bách tính, nàng giết thích khách chỉ là bảo vệ chính mình, dù sao cũng không có chứng cớ, nàng sẽ không để cho người ta tìm ra nhân chứng sống để tố giác nàng.
Về phần vật chứng? Có thể tìm thấy thứ đó ở đâu …
Nếu có người không phục và muốn làm ầm lên, nàng sẽ đi tháp tùng người ấy, dù sao có quá nhiều duyên nợ thì một chuyện cũng thành, mười chuyện cũng thành.
Hoắc Sơn là thủ lĩnh của đội thị vệ mà Trác Đông Minh giao cho, một nam nhân cao to lực lưỡng nhưng lại chu đáo và tế nhị, tính tình cẩn trọng khiến Phượng Khương Trần rất yêu thích.
“Vâng.
” Hoắc Sơn tiến lên, đứng ở trước mặt Triệu Hoài Thành làm hắn chỉ cảm thấy có một ngọn núi đè xuống.
Đám bọn họ lẫn vào quan sai ở kinh thành, phần lớn là đi con đường được che chở, mỗi người đều là công tử sống trong an nhàn sung sướng, bình thường hù dọa dân chúng một chút, bắt nạt lính quèn xuất thân nghèo hẹn, nhưng trước mặt nhóm đàn ông máu me này thì hoàn toàn không dám nhìn.
.
“Triệu đại nhân, ngươi phải điều tra thật tốt cho ta, ta vẫn đang chờ tìm được người còn sống, tra ra người ra lệnh phía sau.
” Làm chuyện trái với lương tâm sẽ tự nhiên chột dạ, Phượng Khương Trần vừa nói lời này, hai chân Triệu Hoài Thành đã run lên.
Lẽ nào Phượng Khương Trần có bằng chứng trong tay, biết ai là người đứng sau sai khiến?
Hoắc Sơn nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch kia của Triệu Hoài Thành, từ tận đáy lòng cảm thấy khinh thường, xuất thân tốt quả nhiên là xuất thân tốt, người như thế cũng có thể trở thành sai dịch của Cửu Môn Đề Đốc, còn những người như bọn họ cả đời đánh cược tính mạng nơi sa trường cũng chỉ là một người lính hạ đẳng, mỗi một bước lên trên đều phải đánh đổi…
Nhìn thấy Triệu Hoài Thành bất động một lúc lâu, Hoắc Sơn trực tiếp xách người lên ném vào giữa đống thi thể: “Triệu đại nhân, phiền ngài cho người của mình xếp thi thể thành một hàng.
’’ Dựa vào uy danh của Phượng Khương Trần, Hoắc Sơn không khách khí ra lệnh cho đám binh lính yếu ớt đó.
Sắc mặt đám sai dịch xanh mét, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Triệu Hoài Thành, hy vọng đại nhân của mình có thể cứng rắn kiên quyết hơn một chút, từ trước đến nay bọn họ chưa từng phải làm những chuyện hạ đẳng vốn vẫn do đám binh lính nhà nghèo làm như thế.
Bọn họ oai phong lẫm liệt, bách tính bình thường vừa nghe đến danh xưng sai dịch đã lập tức biến sắc, sao có thể làm loại việc khuân vác khổ cực như vậy?
Đáng tiếc, Triệu đại nhân của bọn họ chỉ là hổ giấy, đâu còn sức lực quan tâm đến cấp dưới của mình, đám sai dịch không còn cách nào khác đành phải đi lên, bịt mũi nhấc cái xác lên.
Mặc dù Phượng Khương Trần đang ngồi trong xe ngựa không thể nhìn thấy chuyện xảy ra bên ngoài nhưng nghe âm thanh cũng có thể đoán được tám chín phần.
Chắc chắn là một người lính tức giận đang hành hạ một đám người trên cơ mình…
Đặt toàn bộ mong đợi vào đám sai dịch trói gà không chặt này, nhưng mãi đến khi trời tối bọn họ cũng không thể sắp xếp lại thi thể, cuối cùng vẫn là thị vệ của Phượng Khương Trần ra tay xử lý.
Người thạo nghề vừa ra tay đã nhanh chóng giải quyết gọn gàng, chỉ là khiêng mấy thi thể thôi mà đám sai dịch đó đã khiến cả người mình dính đầy máu, toàn thân mồ hôi đầm đìa, người nào người nấy mệt mỏi không ngừng thở dốc, ai không biết còn tưởng rằng mấy người này là do bọn họ giết hại cũng nên.
Nhóm thị vệ này của Phượng Khương Trần đã giết nhiều người, đồng thời dọn dẹp thi thể thành một hàng, nhưng trên người cũng chỉ dính vài giọt máu, hơn nữa người nào người nấy đều tràn đầy năng lượng, ánh mắt sắc bén như sói, dường như có thể ngay lập tức chiến đấu một lần nữa.
Sau khi dọn dẹp thi thể xong, Phượng Khương Trần yêu cầu Triệu Hoài Thành kiểm tra từng người một.
“Triệu đại nhân, còn người sống nào không?’’ Nàng muốn chặn đứng con đường cuối cùng của Triệu Hoài Thành, nếu hôm nay hắn nói không còn người sống nào nữa thì đừng hòng nghĩ đến việc tìm một “người sống” đến để làm chứng chống lại nàng, nếu nói còn cũng không sao, nàng có thể biến “có” thành “không có”.
Giết một người cũng là giết, giết một đám người cũng là giết, nếu hai tay đã nhuốm máu thì đừng mong có thể trở thành Phật.
Triệu Hoài Thành đúng là đang cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, bây giờ cho dù trả lời như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ đắc tội với đối phương, sau khi suy nghĩ một lát, hắn vẫn quyết định giả ngu đến cùng, nói toạc ra mục đích hôm nay của mình: “Phượng cô nương, vụ việc hôm nay dẫn đến thương vong quá nặng, mong Phượng cô nương hãy đi cùng ti thức một chuyến, ti chức cũng chỉ phụng mệnh làm việc, nếu Phượng cô nương có việc thì xin mời nói với Đề Đốc đại nhân một chuyến.
’’
“Triệu đại nhân nói không sai, ta muốn điều ra người đứng sau chuyện đó, đúng là nên nói với Đề đốc đại nhân một câu, một khi đã như vậy…’’
Phượng Khương Trần cố ý dừng lại, ngay khi Triệu Hoài Thành đang tràn ngập mong chờ thì lại đột nhiên nói: “Một khi đã như vậy, thì xin mời Đề Đốc đại nhân hãy đến Cửu vương phủ một chuyến, Cửu hoàng thúc đang chờ ta ở vương phủ, nếu ta đến muộn, có lẽ Cửu hoàng thúc sẽ tức giận.
’’
Chẳng phải nói nàng là nữ nhân của Cửu hoàng thúc sao? Lời đồn đãi kia có thể làm tổn thương nàng, nàng đương nhiên cũng có thể lợi dụng lời đồn đãi, dù sao nàng cãi lại cũng vô ích, vậy thì thừa nhận cũng được đúng không?
“Phượng cô nương, xin ngài đừng làm khó ti chức.
’’ Mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, nhưng Triệu Hoài Thanh lại không dám lau đi.
’’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...