Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Thái tử đã nói như thế, mọi người cũng buông xuống sự ngăn cách mà tiền triều đem lại đi, mọi người đều cười cười cho qua, nhưng không một ai nhắc đến Phượng Khương Trần.

Những người có mặt ở đây hình như cũng không tình nguyện nhắc đến Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc cùng với nhau.
Đám người cười, thúc giục Cửu Hoàng thúc mang Tuyết Nhưỡng ra, bọn họ cũng muốn uống thử một ngụm “Tiên Nhưỡng” – thiên hạ đệ nhất tửu.
Sự thật chứng minh, Cửu Hoàng thúc cũng tương đối “hòa ái” với thái tử, nghe thái tử nói thế thì khẽ gật đầu: “Rượu Tuyết Nhưỡng này thái tử có thể nhiều được, rất có ích cho cơ thể của ngươi.

Trước kia, mục đích vị hoàng hậu tiền triều kia ủ Tuyết Nhưỡng để điều dưỡng thân thể cho nhi tử của bà ấy.


Nghe nói vị hoàng tử kia được thái y chẩn bệnh nhưng không dám chữa bệnh.

Cuối cùng vì có Tuyết Nhưỡng mà có thể sống tiếp, không chỉ có thể giúp vị hoàng tử đó có tuổi thọ như người bình thường mà uống Tuyết Nhưỡng này cũng giống như bản thân được ngâm trong dược thảo trân quý vậy.”
Cửu Hoàng thúc rõ ràng hiểu rất rõ về Tuyết Nhưỡng, khiến đám người không khỏi suy nghĩ nhiều, Cửu Hoàng thúc là thành chủ Liên Thành có phải có giao tình rất tốt hay không?
Thái tử cũng có ý nghĩ như thế, chỉ là hắn lại không quá quan tâm như những người khác, thái tử chỉ cảm kích, nói: “Nếu thế thì chất nhi sẽ uống nhiều thêm mấy ly, chỉ sợ hoàng thúc sẽ xót Tiên Nhưỡng này thôi.”
Trong lòng thái tử cảm thấy thật ấm áp, thế gian này, người lo lắng cho sức khỏe của hắn chắc cũng chỉ có mỗi Cửu Hoàng thúc.
Hắn cũng thật may mắn, năm xưa mẫu hậu của hắn là một người có tấm lòng lương thiện, còn Cửu Hoàng thúc cũng là một người có tình có nghĩa.

Khi Cửu Hoàng thúc còn nhỏ, mẫu hậu của hắn đã giúp đỡ Cửu Hoàng thúc mấy lần, Cửu Hoàng thúc vẫn luôn nhớ mãi ân tình đó đến giờ.
Loại người có ơn tất báo như Cửu Hoàng thúc trên thế gian quá ít, phải biết rằng, những thứ mà Cửu Hoàng thúc cho hắn đã sớm nhiều hơn những gì mà khi xưa mẫu hậu giúp đỡ Cửu Hoàng thúc.
Không có Cửu Hoàng thúc thì hắn đã chết từ lâu rồi!
“Vài ly rượu mà thôi, bản vương còn thiếu để ngươi uống à.” Cửu Hoàng thúc vươn tay: “Người đâu, chuẩn bị rượu thịt.”
Lệnh Cửu Hoàng thúc vừa dứt thì biệt viện vốn dĩ vẫn luôn yên tĩnh khác thường chỉ trong nháy mắt bắt đầu có tiếng động, không bao lâu sau đã thấy hạ nhân bày trí xong bàn tiệc ở đình ngắm cảnh, điểm tâm và đồ nhắm đã được mang lên hết.
Không giống lúc dùng bữa tiệc tối kia, mọi người cùng ngồi trên một cái bàn.


Ở chỗ uống rượu, mỗi người đều có một cái bàn nhỏ của mình, ước chừng cách nhau một khoảng, mọi người người theo thứ tự từ cao xuống thấp.
Cửu Hoàng thúc ngồi ở phía cao cao trên cùng, dưới khí thế của Cửu Hoàng thúc, ba người thái tử, Tây Lăng Thiên Lâm và Bắc Lăng Phượng Khiêm trở nên thật tầm thường, hoàn toàn không còn sự tôn quý của người ở trên cao như bình thường.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đáng tiếc lại không thể chống cự lại được.

Đây chính là biệt viện của Cửu Hoàng thúc, mà khi so sánh khí thế thì bọn họ quả thật không thể vượt qua được Cửu Hoàng thúc.
Cửu Hoàng thúc lại làm như không hề phát hiện, mí mắt hơi nâng lên, phát hiện ra có một vị trí bị bỏ trống, lại quay sang nói với người bên cạnh: “Đi gọi Thuần Vu Quận Vương đến đây.”
“Chuyện tốt thế này sao có thể thiếu hắn được, nếu để Tử Thuần biết hoàng thúc có rượu ngon mà không gọi hắn, sau này hoàng thúc chắc chắn không thể nào yên được, Tử Thuần chắc chắn sẽ làm loạn với hoàng thúc.” Đông Lăng Tử Lãng không để thái tử giành hết tiếng nói, cũng bày ra dáng vẻ mà Cửu Hoàng thúc rất quen thuộc.
“Sẽ không thiếu phần các người đâu.” Cửu Hoàng thúc hiếm khi nở nụ cười trước mặt người khác, nụ cười này còn lóa mắt hơn cả ánh trăng ánh sao trên trời.

Thái tử, Tây Lăng Thiên Lâm, Đông Lăng Tử Lãng và Bắc Lăng Phượng Khiêm ở cách hắn khá gần đồng loạt giật mình, trong lòng thầm nghĩ: “Khó trách Cửu Hoàng thúc không thích cười, hắn chỉ muốn đối xử ôn hòa tri lễ với mọi người như Vương Cẩm Lăng, Cửu Hoàng thúc cũng đừng ra cửa làm gì, vừa ra khỏi cửa chắc chắn sẽ bị người ta lườm chết.


Nụ cười của Cửu Hoàng thúc này không chỉ là muốn mạng người ta mà cũng khiến bản thân dễ dàng mất mạng.”
Phượng Khương Trần nhân lúc mấy người phía trước đang bận tán gẫu, nhỏ giọng nói với Vương Cẩm Lăng một câu: “Đừng uống!”
Phượng Khương Trần thừa nhận bản thân có tâm phòng bị quá mức, nhưng nghĩ đến Cửu Hoàng thúc trước đó, Phượng Khương Trần có thể khẳng định rằng Cửu Hoàng thúc lấy ra loại rượu trân quý như thế ra mời người khác uống, tuyệt đối không có khả năng không có nguyên cớ gì đó.
Cửu Hoàng thúc không phải là Vương Cẩm Lăng, hắn mà tính toán người khác thì sẽ không nương tay, có lẽ Cửu Hoàng thúc sẽ không đẩy nàng vào đường chết, nhưng với Vương Cẩm Lăng thì không giống thế.

Vương Cẩm Lăng cứ một lần rồi lại hai lần khiêu khích Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc mà không làm gì đáp trả thì đó chẳng phải là Cửu Hoàng thúc nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui