Một nam nhân như thế tuyệt đối không phải là “vật trong ao”, còn Tây Lăng Thiên Lâm thì lại càng thêm kiên định với ý nghĩ kết thân với Cửu Hoàng thúc, hắn ta rất muốn giao hảo với Cửu Hoàng thúc, loại người đó một khi là địch thì tuyệt đối là một đối thủ đáng sợ với hắn ta.
Nửa ngày sau mà đám người vẫn chưa lấy lại được tinh thần, Phượng Khương Trần khó hiểu nhìn hết người này đến người khác, nhỏ giọng nói thầm với Cửu Hoàng thúc: “Tuyết Nhưỡng gì đó rất đặc biệt sao? Tại sao cả đám người đều có vẻ mặt như thế?”
“Là một thứ rất đặc biệt, nhưng có đặc biệt hơn nữa cũng chỉ là rượu, mà là rượu thì phải để uống, chỉ là một vò rượu thì có thể đại diện được điều gì cho tiền triều chứ.
Nhìn hũ rượu kia xem, nhìn rồi cũng đâu nhìn thấy được tiền triều thịnh thế khi trước nữa, tiền triều đã bị xóa sổ khỏi đại lục Cửu Châu rồi này, hiện giờ đã là thiên hạ của Đông Lăng, Nam Lăng, Tây Lăng và Bắc Lăng.
Tuyết Nhưỡng này tuy là đồ từ tiền triều nhưng bây giờ còn quan hệ gì đến tiền triều nữa đâu.” Thế nhân có xem Tuyết Nhưỡng như châu như ngọc nhưng trong mắt Cửu Hoàng thúc cũng bất quá chỉ là vật chết.
Tiền triều đã diệt vong, giữ lại đống vật chết này thì có ích lợi gì, một vò Tuyết Nhưỡng không thể mang đến cảnh thịnh thế thời tiền triều, không thể kéo dài nổi huyết mạch của tiền triều, càng không thể tái hiện lại sự huy hoàng của tiền triều.
Không chỉ thế, trái lại nó còn khiến người ta thêm thương cảm, cả trăm hũ Tuyết Nhưỡng đặt ở Liên Thành luôn ngày đêm nhắc nhở thế nhân rằng, tiền triều đã diệt!
Nghe thấy những lời này từ Cửu Hoàng thúc, mọi người mới lấy lại tinh thần.
Cửu Hoàng thúc nói không hề sai, rượu vốn để uống, còn về phần những chuyện trước kia của tiền triều đã không còn liên quan gì đến bọn họ nữa.
Bất kể hôm nay có bao nhiêu người còn quan tâm đến tiền triều trước kia cũng không thể thay đổi được hiện tại, đại lục Cửu Châu nay đã hoàn toàn không còn liên quan gì đến tiền triều trước kia nữa.
Bởi vì người trong hoàng thất tiền triều đã không còn một mống, hoàng thất tiền triều không có người thừa kế chính thống, không có bất kỳ ai có thể thống lĩnh kẻ trung của tiền triều.
Dù tiền triều có để lại tay sai có sức mạnh to lớn hơn đi nữa cũng chỉ là năm bè bảy mảng, bởi vì không có người thống lĩnh thì những người kia không một ai phục những kẻ còn lại.
Chỉ là, đồ từ thời tiền triều thì vẫn sử dụng được.
Nhưng khi nói đến chuyện tiền triều khi xưa, nhất là chuyện tiền triều diệt vong, Tây Lăng Thiên Lâm và Bắc Lăng Phượng Khiêm vẫn cảm thấy khá mâu thuẫn, bọn họ từng là con dân của tiền triều, nhưng lại cướp đi vị trí của tiền triều, chiếm cả hoàng vị của hoàng đế tiền triều.
Nếu nói theo cách nói của các vị đại nho thì hoàng đế của bốn nước bọn họ đều chính là loạn thần tặc tử.
Cho nên mỗi khi hoàng đế của bốn nước nhắc đến tiền triều thì cũng chỉ nói đến người và vật từ thời tiền triều mà thôi, hiếm khi nhắc đến chuyện tiền triều diệt vong.
Bọn họ chính là những kẻ đẩy tiền triều vào bước đường diệt vong!
Đình ngắm cảnh trở nên yên tĩnh, ai cũng không muốn mở miệng bắt đầu câu chuyện, Cửu Hoàng thúc đứng trong chỗ tối, đôi mắt sâu thẳm chợt lóe lên ý nghĩ đùa cợt.
Lúc Tây Lăng Dao Hân và An Yên công chúa đi đến, nhìn thấy Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần đứng cạnh nhau, hai người bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt, thấy thế nào thì vẫn cảm giác Phượng Khương Trần không có tư cách đứng ở sau lưng Cửu Hoàng thúc.
Tây Lăng Dao Hân biết bầu không khí ở đây không đúng lắm, nàng ta không nói gì, chỉ yên lặng đi đến bên cạnh Tây Lăng Thiên Lâm, An Yên công chúa thì lại tùy ý hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Là An Yên đấy à, không có việc gì đâu, hoàng thúc mời chúng ta uống rượu mà thôi.” Thái tử ngẩng đầu, cười hòa giải: “Hoàng thúc nói không sai, rượu dù có đặc biệt hơn nữa cũng để uống mà thôi, hôm nay chúng ta được hưởng ké lợi của Phượng tiểu thư, sao có thể bỏ lỡ rượu ngon cho được, hôm nay ta phải uống cho thỏa thích mới được.”
Tuy nói là tuổi tác tương đồng, nhưng trước mặt Cửu Hoàng thúc, xưa nay thái tử đều không dám to gan xưng bản cung.
Từ trước đến nay thái tử luôn hiểu rõ, hắn thà đắc tội với phụ hoàng cũng sẽ không đắc tội với Cửu Hoàng thúc.
Đắc tội với phụ hoàng thì vẫn còn nhận được sự bảo đảm từ Cửu Hoàng thúc, nhưng đắc tội Cửu Hoàng thúc thì cái vị trí thái tử của hắn sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Còn về việc lo lắng Cửu Hoàng thúc sẽ cướp hoàng vị của hắn ấy hả?
Nếu như Cửu Hoàng thúc muốn cướp thì hắn nhất định sẽ dâng lên bằng hai tay, hắn tự biết rõ mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Cửu Hoàng thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...