Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Nhưng mà, những lời đó khiến Phượng Khương Trần thầm cảm thấy thật thoải mái trong lòng, khụ khụ… Phượng Khương Trần hắng giọng một cái, cười duyên dáng, nói: “Cửu Hoàng thúc đùa rồi, Khương Trần là ai chứ? Nào có tư cách để ghen.”
“Tư cách? Vậy bản vương cho nàng tư cách này thì thế nào?” Giọng điệu Cửu Hoàng thúc thật giống như chỉ đang nói ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Cái gì? Phượng Khương Trần vừa nghe vào tai thì liền thất thần, nàng không thể tin nổi những gì mình nghe thấy, lời này của Cửu Hoàng thúc có ý gì? Nàng đang định mở miệng hỏi lại, nhưng…
Thế cục hiện giờ, dù nàng có hỏi lại thì thế nào, xem như Cửu Hoàng thúc có thích nàng thật cũng sẽ không lấy nàng, sau khi Phượng Khương Trần lấy lại tinh thần thì cười khổ, cúi đầu xuống: “Khương Trần không có tư cách đó, Khương Trần cũng không với tới nổi.”
Tư cách để ghen? Đến cả Cửu Vương phi tương lai cũng không có tư cách để ghen, nàng thì tính là cái gì.
“Khương Trần, ngươi phụ ý tốt của bản vương.” Cửu Hoàng thúc nói ra lời này rất khẽ, rất khẽ, khẽ đến mức dường như trở nên không chân thật…

Phụ ý tốt?
Nàng thật sự muốn làm thế, thật sự phụ ý tốt của Cửu Hoàng thúc, lúc này Cửu Hoàng thúc có cho nàng tư cách, nhiều nhất cũng chỉ là: nữ nhân của Cửu Hoàng thúc!
Thân phận như thế không thể để lộ ra ngoài ánh sáng được, không được người đời chấp nhận.
Đừng nói cái gì mà chỉ cần yêu nhau, danh phận không là gì cả, Phượng Khương Trần nàng chẳng qua chỉ là một kẻ phàm tục, mà kẻ phàm tục thì luôn cần đến mấy cái danh phận phàm tục kia.
Không có thân phận, bất cứ lúc nào Cửu Hoàng thúc cũng có thể thú thê, nàng không thể nào cứ phải sống bất an mỗi ngày được, càng không hy vọng hạnh phúc của nàng lại biến thành bọt biển, chỉ cần chạm vào là vỡ tan.
Hơn nữa, lời này của Cửu Hoàng thúc là nghiêm túc hay là đùa cợt còn phải nói thêm sau.
Phượng Khương Trần cười tự giễu: “Là do Khương Trần không hiểu chuyện.”
Haizzz…
Cửu Hoàng thúc thở dài, không biết là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm, buông đi sự khống chế Phượng Khương Trần, đi lướt qua Phượng Khương Trần mấy bước: “Đã thế bản vương cũng không gượng ép ngươi nữa, ngươi phụ ý tốt của bản vương, nên đền bù cho bản vương thế nào đây?”
“Đền bù? Cửu Hoàng thúc hy vọng Khương Trần sẽ đền bù thế nào đây? Chỉ cần đó là chuyện Khương Trần có thể làm được thì nhất định không chối từ.” Nghe thấy Cửu Hoàng thúc nói như thế, Phượng Khương Trần thoáng thấy thất vọng, nhưng lập tức nhận ra rằng chắc hẳn đây mới là mục đích của Cửu Hoàng thúc.

Thế thì cũng tốt, chí ít nàng biết được trong lòng Cửu Hoàng thúc nàng là cái gì.

“Thấy ngươi có vẻ thành tâm muốn đền bù cho bản vương, bản vương cũng không đành lòng cự tuyệt.

Nếu là đền bù cho bản vương thì phải làm theo ý của bản vương đấy, từ từ bản vương sẽ nói cho ngươi biết, phải làm thế nào mới có thể bền bù cho bản vương được.

Bây giờ thì cùng bản vương quay về nào, vào ban đêm tốt nhất đừng đi lung tung trong biệt viện, nếu nhỡ xảy ra chuyện gì cũng không biết được đâu, hiểu chưa?” Cửu Hoàng thúc quay đi, cố ý bước thật chậm, cố ý bước chậm đi cùng Phượng Khương Trần.
“Vâng.” plt đi sau Cửu Hoàng thúc nửa bước, vẫn cứ duy trì tốc độ không nhanh không chậm, khoảng cách như thế vừa lúc nhắc nhở nàng về sự chênh lệch giữa nàng và Cửu Hoàng thúc, nàng có không gian rất lớn để tiếp tục cố gắng.
Tầm quan trọng của môn đăng hộ đối, từ xưa đến nay vẫn chưa hề thay đổi, ngay cả khi hai người môn không đăng hộ không đối, thế nhưng hai người họ cũng chẳng chênh lệch nhau mấy.

Ngay lúc này, Phượng Khương Trần cảm thấy nàng và Cửu Hoàng thúc thế này cũng rất ổn, Cửu Hoàng thúc chưa lập gia đình, nàng còn chưa gả, hai người cứ duy trì một khoảng cách nhất định, còn lại những chuyện khác thì tùy vào duyên phận.

Làn gió thổi đến, dường như thổi tan cả những sầu lo trong lòng Phượng Khương Trần, nàng bắt đầu âm thầm cân nhắc về ý tứ trong lời nói của Cửu Hoàng thúc, dường như cảm giác được đêm nay có lẽ sẽ không được yên, chỉ là không biết kẻ nào xui xẻo như thế, bị Cửu Hoàng thúc ghi thù.
Quả nhiên là tiệc nhưng không phải tiệc ngon.

Cửu Hoàng thúc tuyệt đối sẽ không duyên không cớ đi mời người khác đến ăn cơm, Cửu Hoàng thúc hiếm khi mời người khác ăn cơm, lại còn mời đông đủ như thế, chắc hẳn sẽ không đơn giản bỏ qua cho bọn họ, chỉ hy vọng rằng Cửu Hoàng thúc có thể nhẹ tay nhẹ chân tính toán sơ sơ với bọn họ mà thôi.
Ngẩng đầu nhìn ánh sao đầy trời, Phượng Khương Trần cười trấn an bản thân: Mặc kệ đêm nay xảy ra chuyện gì, ngày mai sẽ lại là một ngày nắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui