Ánh mắt Vương Cẩm Lăng như có chứa ý cười, gật đầu với Cửu Hoàng thúc, giống như đang nói với Cửu Hoàng thúc rằng người khác không biết đang có chuyện gì xảy ra với quần áo của Phượng Khương Trần nhưng hắn thì biết rõ, người khác hiểu lầm thì chả sao hết, hắn không hiểu lầm là được…
Vương Cẩm Lăng ngồi ở bên trái Phượng Khương Trần, Tạ Tam liền ngồi xuống ở phía bên phải Phượng Khương Trần, Vương Thất ngồi sát bên cạnh Tạ Tam, phía bên phải Vương Thất còn trống lại bốn chỗ ngồi…
Trong lúc mọi người còn đang suy đoán xem Cửu Hoàng thúc còn mời ai đến nữa thì hạ nhân thông báo thái tử, công chúa Tây Lăng, Tô Quán tiểu thư, Nhị hoàng tử Bắc Lăng đến.
“Tây Lăng Thiên Lâm?” Ba người kia có đến thì tất cả mọi người còn có thể hiểu được, nhưng còn Tây Lăng Thiên Lâm, hai chân của hắn đã ổn hơn chưa?
Dường như nhận ra điều hoài nghi của mọi người, Cửu Hoàng thúc mở miệng, nói: “Hoàng thất Tây Lăng đưa đến bí dược, vết thương của Lâm thái tử đã hồi phục rồi, có thể hoạt động như ban đầu.
”
Hóa ra là như thế, đám người tỏ vẻ đã hiểu gật gù, xem ra buổi tiệc này của Cửu Hoàng thúc không đơn giản, trong lòng mọi người tự có tính toán.
“Hoàng thúc, khách quý đã đến, chất nhi thay mặt hoàng thúc đi nghênh đón.
” Thái tử đứng lên đi chào hỏi.
Tuy nói chỉ là một buổi tiệc bình thường nhưng khách đến tham dự cũng là thái tử của nước khác, không đứng dậy nghênh đón thì thật quá thất lễ, còn việc mong ngóng cái vị chủ tiệc Cửu Hoàng thúc này đi nghênh đón ấy hả, đó là chuyện không thể nào.
Cửu Hoàng thúc gật đầu, muốn hắn đi nghênh đón Tây Lăng Thiên Lâm kìa à, rõ là chuyện “nghìn lẻ một đêm”, hoàng thượng Đông Lăng đến thì còn tạm được.
Thái tử đứng dậy đi đón khách, những người khác đương nhiên không thể tiếp tục ngồi nữa, từng người một đứng lên, lúc này chỉ mỗi mình Cửu Hoàng thúc ngồi lại trở nên thật khác biệt.
Không bao lâu sau, thái tử đã đưa người vào, Tây Lăng Thiên Lâm và Bắc Lăng Phượng Khiêm, một người ưu nhã tuấn tú, một người thì cao lớn thô kệch, trong mắt Phượng Khương Trần thì đây tuyệt đối là hai mỹ nam tử theo hai kiểu khác nhau.
Nhưng trong mắt An Yên công chúa thì hoàn toàn không phải như thế, kiểu mà nàng ta thích chính là kiểu quân tử dịu dàng như Vương Cẩm Lăng.
Bắc Lăng Phượng Nghiêm nhìn thế nào cũng chỉ là một tên lỗ mãng thô tục, lại vô lễ, kiểu người thế này tuyệt đối không lọt nổi vào mắt xanh của An Yên công chúa.
Nhớ đến việc Nhị hoàng tử Bắc Lăng lại cầu hôn mình trước mặt nhiều người, An Yên công chúa cảm thấy uất ức vô cùng, nàng ta ai oán nhìn về phía Vương Cẩm Lăng, nào biết rằng Vương Cẩm Lăng hoàn toàn không thèm nhìn đên nàng ta, mà đang vươn tay dịu dàng vén mấy sợi tóc bên tai Phượng Khương Trần.
An Yên công chúa biến sắc, đang định nổi giận thì phát hiện Cửu Hoàng thúc đang nhìn chằm chằm vào nàng ta, nàng ta lập tức sợ sệt cúi đầu, không dám lên tiếng.
Bắc Lăng Phượng Khiêm đi đến, đầu tiên là nhìn thấy Phượng Khương Trần xinh đẹp động lòng người, hai mắt y tỏa sáng, sau đó lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đáng yêu của An Yên công chúa.
Thấy An Yên công chúa đang thẹn thùng cúi đầu, Bắc Lăng Phượng Khiêm liền nhận ra đó mới là nữ tử mà mình cầu hôn, y lập tức thở phào một hơi, An Yên công chúa nhìn qua cũng không tệ lắm, hẳn sẽ là một thê tử không tệ.
Tây Lăng Dao Hân và Tô Quán theo sát phía sau, khi hai nàng ta nhìn thấy Phượng Khương Trần đều vô thức tỏ vẻ chán ghét, chỉ tiếc khi đối mặt với Phượng Khương Trần đang mặc quần áo lộng lẫy, khí thế của hai nàng ta rõ ràng không đủ sức nghiền ép nổi Phượng Khương Trần.
Sau khi hành lễ phần mình xong, từng người một ngồi vào chỗ của mình, lực chú ý của mọi người đều hướng về phía Tây Lăng Thiên Lâm, thấy hắn ta khi bước đi bước chân có vẻ trầm ổn hữu lực, tin tức mà Cửu Hoàng thúc nói ra không hề sai lệch tí nào.
Đây là lần đầu tiên Tây Lăng Thiên Lâm xuất hiện công khai trong hoàng thành Đông Lăng, điều này cũng như đang thông báo với người người rằng vết thương của Tây Lăng Thiên Lỗi đã lành, hắn ta sắp bắt đầu hoạt động sôi nổi ở hoàng thành Đông Lăng.
Chỗ ngồi bên tay phải theo thứ tự là Tây Lăng Thiên Lâm, Tây Lăng Dao Hân, sau đó đến Bắc Lăng Phượng Khiêm rồi đến Tô Quán.
Không biết là vô tình hay cố ý mà đối diện Đông Lăng Tử Lãng là Tây Lăng Dao Hân, còn đối diện Bắc Lăng Phượng Khiêm là An Yên công chúa, Tô Quán đối diện với Đông Lăng Tử Thuần, chỉ là hai người này không có…
Đông Lăng Tử Thuần từ khi bước vào bàn tiệc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần, mấy lần muốn nói chuyện gì đó với Phượng Khương Trần nhưng lại khổ vì không tìm được cơ hội.
Tô Quán cũng không khác gì Đông Lăng Tử Thuần mấy, vừa vào đã tìm bóng dáng Cửu Hoàng thúc, khi nhận ra Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc ăn mặc tương đồng với nhau, đôi mắt vốn đang mất đi sức sống vì bệnh tình chỉ trong nháy mắt sáng rực lên, đương nhiên đó là sát khí…
Mặc dù Phượng Khương Trần đã sớm biết Tô Quán sẽ đến, nhưng lúc nhìn thấy Tô Quán xuất hiện vẫn kinh ngạc một lúc, dù sao hôm qua Tô Quán đã đau đến mức không nhấc người dậy nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...