Phượng Khương Trần lắc lắc đầu, nhìn về phía Vương Cẩm Lăng mà nhíu mày suy tư, nói: “Nếu là người khác thì có lẽ ta sẽ lo, nhưng nếu là Đại công tử thì thật sự không cần lo lắng.
Thù Ngôn tiên sinh không thắng được Đại công tử.”
“Ngươi tin tưởng ta như vậy sao?” Lúc Vương Cẩm Lăng đề bút viết, nghe nàng nói như thế thì khựng lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía Phượng Khương Trần, trong đôi mắt ngập tràn ý cười.
“Vì ngươi chính là Vương Cẩm Lăng!” Phượng Khương Trần mỉm cười ứng đối.
Bốn mắt nhìn nhau, cả trong hai đôi mắt đều là sự tin tưởng và tán dương dành cho người còn lại, tuyệt không có tình, hoặc họ đã che giấu quá kĩ.
“Ha ha ha.
Phải, ta là Vương Cẩm Lăng!” Công tử ôn nhã cười sảng khoái, không chỉ không có cảm giác phàm tục, trái lại còn khiến người khác cảm nhận được một loại tiêu sái đặt biệt.
Chữ của Vương Cẩm Lăng có tiếng rất tốt, nên khi nét bút đầu tiên hạ xuống, dù có là nhìn rồi hay chưa nhìn, họ cũng đều nói một câu: “Chữ đẹp!”
Khi Vương Cẩm Lăng viết xong vế thứ nhất, hầu như người ở đây đều trăm miệng một lời: “Đối hay!”
Thậm chí có mấy công tử lập tử bảo người tìm bút đến đây, chuẩn bị chép những câu thơ đối này lại.
Sau khi viết xong vế thứ nhất, Vương Cẩm Lăng lại suy nghĩ rồi đề bút viết thêm vế thứ hai, vế thứ ba… rồi vế cuối cùng.
“Tài tư mẫn tiệp, học thức uyên bác.
Không hổ là người có tài dạy học được ở Tắc Hạ học cung!” Lòng của ca ca Kính Nguyệt tràn đầy bội phục: “Cũng chỉ có người như vậy mới có thể mời được Thù Ngôn tiên sinh rời núi, còn ta, sợ là không thể!”
“Công tử thật là lợi hại!” Hai nha hoàn cũng không còn sự ổn trọng thường ngày nữa, cao hứng mà vỗ thẳng tay.
Phượng Khương Trần chỉ cười nhạt không nói.
Cẩm Lăng rất lợi hại, nhưng có mấy ai biết được rằng, để có được sự lợi hại này, Vương Cẩm Lăng đã phải trả giá bằng tâm huyết như thế nào?
Mắt của hắn không nhìn được.
Trong tình cảnh không nhìn thấy gì, con đường học tập của hắn gian khổ hơn người bình thường gấp vạn lần.
Thế nhân chỉ nhìn thấy được một Vương Cẩm Lăng với sự rực rỡ, đẹp đẽ phong lưu, nhưng có mấy ai biết, phía sau ánh mặt trời, hắn chỉ có mỗi bóng tối và cô tịch.
Năm vế liên tục, Thù Ngôn tiên sinh cũng khó lòng mà làm khó Vương Cẩm Lăng thêm nữa, bèn theo quy củ mà để Phượng Khương Trần ra một vế trên.
Trước mắt bao người, Vương Cẩm Lăng cũng không thể tranh làm, cùng lắm chỉ có thể viết thay thôi.
“Khương Trần, ngươi ra vế trên đi, ta sẽ thay ngươi đề bút!”
“Được!” Phượng Khương Trần đã sớm nghĩ ra được rồi, lúc này bèn bật thốt lên: “Ấn nguyệt tỉnh, ấn nguyệt ảnh, ấn nguyệt tỉnh trung ấn nguyệt ảnh, nguyệt tỉnh vạn niên, nguyệt ảnh vạn niên.”
Sau khi Phượng Khương Trần nói xong một chữ cuối, Vương Cẩm Lăng cũng viết xong.
“Đại công tử, Phượng tiểu thư.
Nhị vị, mời!” Sau khi làm xong, tiểu nhi cũng thu vế trên lại.
Đây chính là bản đề bút của Đại công tử đấy! Ngày thường thiên kim có khầu, nếu treo câu đối này lên, chắc chắn danh vọng của Trục Phong lâu sẽ còn tăng lên thêm nữa.
Vương Cẩm Lăng chính là quảng cáo sống của Trục Phong lâu!
Sau khi Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần một trước một sau bước vào Trục Phong lâu, người vây xem vẫn không rời đi, mà vây quanh tiểu nhị để hắn ta phô bản chữ của Vương Cẩm Lăng ra ngoài, để bọn họ thưởng thức một phần.
Về phần mua?
Khụ khụ, thật ra bọn họ có muốn, nhưng bọn họ hiểu rất rõ bản chữ của Vương Cẩm Lăng không được bán, dù một chữ là vạn kim thì cũng không bán, Vương gia cũng không thiếu tiền.
Ca ca của Kính Nguyệt vẫn nhìn theo bóng Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần đi vào, mãi đến khi hai người đã khuất dạng rồi, hắn mới thu mắt lại: “Đến Đông Lăng rồi, những người khác ta có thể không tiếp cận làm quen, nhưng hai người kia ta nhất định phải quen được!”
“Kính Nguyệt, đi thôi, chúng ta tiến cung bái kiến Hoàng thượng của Đông Lăng đi!” Huynh trưởng của Kính Nguyệt kéo muội muội vẫn còn ngẩn người ở đó của mình đi.
…
Cửu Hoàng thúc cũng không quay về Cửu vương phủ, mà đến biệt viện của hắn ở ngoại thành.
Vừa đến biệt viện, Cửu Hoàng thúc đã cho người lui ra, tiến vào thư phòng, mở cơ quan mật thất ra.
Dọc theo bí đạo hẹp dài, Cửu Hoàng thúc đi vào nơi chất đống những Chân Thiên Lôi và Hỏa dược.
“Chủ tử.” Trong bí thất không thấy ánh sáng có thấp thoáng những bón đen.
“Mấy thứ đã lấy được, có bao nhiêu?”
“Chấn Thiên Lôi có tổng cận ba trăm sáu mươi bảy quả, để lại cho Hoàng thượng hai mươi sáu quả, còn mười tám thứ nữa, thuộc hạ không biết là gì, chỉ biết những thứ này gặp lửa là nổ.
Thuộc hạ đã mang về hết.” Hắc y nhân cung kính đáp, dồng thời dẫn Cửu Hoàng thúc vào trong mật thất, mở những chiếc hòm ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...