Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Là Đại công tử thật kìa! Đại công tử đến Trục Phong lâu.

Mau mau ra nhìn xem!” Người bên trong Trục Phong Lâu nghe thấy tiếng nói của tiểu nhị, đều ồn cả lên.

Một đám chạy ra bên ngoài, chẳng mấy chốc, cửa Trục Phong lâu đã chật kín người, đẩy cả hai huynh muội Kính Nguyệt sang một bên.
“Chào Đại công tử.”
“Thỉnh Đại công tử an.”

Tiếng chào vang lên liên tiếp.

Vương Cẩm Lăng ôn hòa hữu lễ, nhất nhất gật đầu ứng đối.


Bên cạnh hắn vây đầy người, mà khi mắt của Vương Cẩm Lăng đảo qua, hắn lại khiến người ta có cảm giác trong mắt chỉ có mình người đó, vậy nên dù Vương Cẩm Lăng có không nói gì, cũng không ai cảm thấy bị hắn lạnh nhạt cả.
Dường như Vương Cẩm Lăng là kiểu người sinh ra đã hợp đứng giữa đám người.

Chỉ cần hắn sẵn lòng, từ vương công quý tộc đến người làm buôn bán nhỏ cũng có thể trở thành bằng hữu với hắn.
“Đại ca, người này chính là Vương Cẩm Lăng sao? Vương gia Đại công tử?” Kính Nguyệt ra sức chen vào trong đám người, một đôi mắt cứ dán vào trên người Vương Cẩm Lăng, không dứt ra được.
“Nghe bọn họ gọi vậy, hẳn là không sai rồi.

Trừ Vương gia Đại công tử ra, ở đây cũng không có người thứ hai có được phong tư dường vậy.” Trong mắt nam tử trường bào xanh ngọc đầy vẻ tán thưởng.
Vương gia có mỹ thiếu niên tiêu sái, cử thương bạch nhãn vọng thanh thiên, vẻ người như ngọc thụ lâm phong.

Cái câu ngọc thụ lâm phong này cứ như được chuẩn bị cho người kia vậy.
Nam tử trường bào xanh ngọc âm thầm thở dài.

Vì sao Vương Cẩm Lăng du học lại không đến chỗ của bọn họ chứ? Tuy là có hơi xa, nhưng cũng không phải vẫn ở Cửu Châu đại lục sao.

Nếu Vương Cẩm Lăng đến địa bàn của hắn, không phải hắn đã dễ kết giao rồi à?
“Đại ca, ta cảm thấy chắc chắn tài học của Thù Ngôn tiên sinh không thể bằng Đại công tử, chi bằng chúng ta có thể thỉnh giáo Đại công tử thì tốt rồi!” Hai mắt Kính Nguyệt chỉ còn kém hoa đào, hai má vẫn đỏ bừng như trước, nhưng không phải là giận dữ, mà là có ẩn tình.
“Muội muội ngốc, muội không nghĩ cho ta à? Người muội động lòng là Vương gia gia Đại công tử, sao người ta có thể đến chỗ chúng ta được?” Nam tử trường bào xanh ngọc gõ vào đầu Kính Nguyệt.
Mấy người ngồi trong Trục Phong lâu đều đi ra cả, vây lấy cửa lớn Trục Phong lâu chật như nêm cối.

Chưởng quầy của Trục Phong lâu vội vã đi ra, có ý muốn khuyên mọi người tản lại.
Nhưng người nào vào được Trục Phong lâu cũng không phải người thường, sao bọn họ có thể nghe lời chưởng quầy được? Mãi đến khi Vương Cẩm Lăng mở miệng rồi, đám người này mới an tĩnh lại, tốp năm tốp ba rời đi.


Cũng có mấy người vẫn đội một bên, chờ câu đối của Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần, hai huynh muội Kính Nguyệt chính là một trong số đó.
Khi đám người đã gần như tán ra cả rồi, Phượng Khương Trần mới dám mở miệng nói chuyện: “Hôm nay ta mới biết mời Đại công tử dùng cơm là một sai lầm đấy! Hẳn là ta nên mời ngươi đến nhà ta dùng bữa!”
Nhưng bây giờ nhà nàng đang rất ầm ĩ, không thích hợp nói chuyện chính sự, trái lại một nơi u nhã khác biệt như Trục Phong lâu lại càng an toàn.

Dù sao bây giờ cũng không còn như trước nữa, nàng là một nữ tử lại mời Vương Cẩm Lăng đến phủ, khó tránh sẽ khỏi bị người ta mang ra bàn tán.
“Lần sau đổi chỗ khác là được!” Vương Cẩm Lăng cũng không để ý, nụ cười trên mặt còn nhiều chân thành hơn trước đó nữa: “Khương Trần, nói vế dưới của ngươi ra đi, nén hương kia đã sắp không còn rồi kìa.”
“A….

Chuyện này cũng không trách ra được!” Phượng Khương Trần nhìn nén hương đã sớm tắt, hỏi điếm tiểu nhị: “Đây là tình huống đặc biệt, hẳn phải xử lý đặc biệt phải không?”
Nếu vì nàng mà Vương Cẩm Lăng bị Trục Phong lâu bắt ở ngoài, vậy mặt mũi hắn cũng quá…
Điếm tiểu nhị cười tiến lên: “Công tử, Phượng tiểu thư.

Thù Ngôn tiên sinh nói nguyên nhân có thể lý giải, chỉ là hai người các vị phải đối nhiều thêm một đôi câu mới được.

Bây giờ thỉnh Phượng tiểu thư đọc vế đối dưới ra đi, rồi Thù Ngôn tiên sinh sẽ ra một vế trên khác.”
“Lúc nào Thù Ngôn tiên sinh cũng không quên làm khó người khác!” Vương Cẩm Lăng mỉm cười đầy bất đắc dĩ, hiển nhiên là hắn đã bị Thù Ngôn tiên sinh làm khó rất nhiều lần.

Phượng Khương Trần thầm nghĩ mình giải quyết câu đối trước mắt này, rồi phía sau đã có Vương Cẩm Lăng ra tay: “Vế trên là tứ phương kiều, kiều tứ phương, trạm tại tứ phương kiều thượng vọng tứ phương, tứ phương tứ phương tứ tứ phương.

Ta đối vế dưới: Vạn tuế gia, gia vạn tuế, quỵ tại vạn tuế gia tiền hảm vạn tuế, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Hay, đối hay!” Người vây xem tán thưởng bảo.
“Đối trận tinh tế, quả nhiên là đối hay!” Ánh mắt của nam tử trường bào xanh ngọc, cũng chính là huynh trưởng của Kính Nguyệt, nhìn Phượng Khương Trần cũng thêm một phần kính trọng.

Hắn nhỏ giọng hỏi người bên cạnh mình: “Vị cô nương đó là ai? Dường như nàng có vẻ rất quen thuộc với Đại công tử?”
Kính Nguyệt nghe xong vội vểnh tai lên, cũng thêm mấy phần địch ý với Phượng Khương Trần.

Căn bản là Phượng Khương Trần không biết tiểu cô nương này đã xem nàng như một tình địch.
“Phượng Khương Trần Phượng tiểu thư mà ngươi cũng không biết?” Người bên cạnh vừa nghe như vậy thì nhìn huynh trưởng của Kính Nguyệt đầy ái ngại, rõ ràng là khinh thường đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui