Hộ bộ Thị lang, hay cho một cái Hộ bộ Thị lang, rõ ràng là có ai đó muốn hãm hại ông ấy.
Lục Thiếu Lâm gật đầu tán dương.
Rõ ràng Phượng Khương Trần đã hỏi ra được điểm quan trọng, hẳn là nàng cũng đã hiểu, rằng chuyện này nhằm vào sẵn phụ thân của Tôn Dực Cẩn, đã được an bài từ rất sớm.
“Hai tháng tiền, vừa lên nhâm chức đã phụ trách tiền cứu trợ của Giang Nam, chuyện này là do Trấn Quốc công dâng tấu sớ, không ít chứng cứ.” Lục Thiếu Lâm cũng không giấu diếm, nói hết ra những điều mình biết.
“Trấn Quốc công? Đúng là một tên quan không biết an phận, khinh thường ta không thể làm gì sao?” Vẻ mặt Phượng Khương Trần đen lại, trên người thấp thoáng sát khí.
Trong lòng Lục Thiếu Lâm thấy run lên: Phượng tiểu thư này thật là giống Phượng Tướng quân, không giận tự uy.
“Hôm nay Trấn Quốc công thay Hoàng thượng mang về một xe Chấn Thiên Lôi từ Thần sơn.” Lục Thiếu Lâm biết Phượng Khương Trần không phải một người hay xúc động, nhưng ông ta vẫn nói ra lời nhắc.
Lúc này Trấn Quốc công đang quang vinh rõ ràng, chống lại trực tiếp là thiếu khôn ngoan.
“Cái gì? Chấn Thiên Lôi? Là lấy ra từ chỗ Lý Tưởng?” Lúc này Phượng Khương Trần thật sự sửng sốt, vốn nàng cho là mình biến Lý Tưởng thành tàn phế rồi, thì trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể nhiễu loạn gì nữa, nhưng thật sự không ngờ…
Đầu năm nay, ai cũng không thể ngu hơn ai, thì ra nàng đã coi thường người khác rồi.
“Phải, chuyện này không có mấy người biết.” Thân là thống lĩnh Huyết y vệ, chắc chắn Lục Thiếu Lâm cũng có hướng đi riêng.
Phượng Khương Trần gật đầu, tỏ vẻ bản thân sẽ không nói lung tung.
Tuy là nàng rất không hài lòng về Lý Tưởng, nhưng nàng cũng sẽ không khiến Lục Thiếu Lâm phát hiện ra.
Dù sao Lục Thiếu Lâm cũng là người của Hoàng thượng.
“Đa tạ Lục đại nhân nhắc nhở, Khương Trần biết nên làm như thế nào.” Phượng Khương Trần đứng dậy, cúi người nói lời cảm tạ với Lục Thiếu Lâm.
“Phượng tiểu thư quá lời rồi, chỉ là cái nhấc tay thôi.” Lục Thiếu Lâm vội vã đứng dậy, nghiên người không muốn nhận lễ.
Phượng Khương Trần cũng không miễn cưỡng: “Lục đại nhân, nữ nhân của Tôn đại nhân có ân cứu mạng với ta, Tôn đại nhân còn ở chỗ Huyết y vệ, còn phiền Lục đại nhân chiếu cố ông ấy một phần.
Sợ là tuổi Tôn đại nhân đã lớn rồi, không chịu nổi nhục hình.”
“Phượng tiểu thư yên tâm, Tô đại nhân ở chỗ Huyết y vệ sẽ không phải chịu uất ức.
Lục mỗ tin là Tôn đại nhân không phải người như vậy.” Lục Thiếu Lâm biết chắc chắn Phượng Khương Trần sẽ bôn ba vì chuyện của Tôn đại nhân.
Ông ta muốn xem thử, rốt cuộc năng lực của Phượng Khương Trần lớn đến mức nào, nàng có thể dẹp yên chuyện này hay không.
“Đa tạ Lục đại nhân! Tôn đại nhân xảy ra chuyện như vậy, hẳn lòng gia quyến của Tôn đại nhân nóng như lửa đốt, Khương Trần muốn đến Tôn phủ một chuyến, thỉnh mong đại nhân chuyển cáo lại với Lục phu nhân một tiếng, Khương Trần đa tạ ý tốt của Lục phu nhân.
Tối nay không phiền đến các vị nữa, ngày khác ta lại đến bồi tội.”
Lục Thiếu Lâm không hề giữ lại, đồng thời hào phóng nói: “Phượng tiểu thư, nếu người Tôn gia lo lắng, ngày mai có thể đến chỗ Huyết y vệ một chuyến.” Ý là nói, ông ta cho phép người Tôn gia đến thăm tù.
Hai mắt Phượng Khương Trần sáng ngời, gật gật đầu: “Ân tình của Lục đại nhân, Khương Trần tạc dạ!”
Đây tuyệt đối là ân tình bằng trời.
Phải biết rằng lúc trước nàng bị Huyết y vệ triệu đến, cả bọn Vương Cẩm Lăng, Vũ Văn Nguyên Hòa cũng không có cách nào vào thăm tù được.
Xem ra Lục Thiếu Lâm là người có ý tứ.
Phượng Khương Trần lên xe ngựa, trực tiếp đuổi tới Tôn phủ.
Hệt như sở liệu của Phượng Khương Trần, tình cảnh Tôn phủ vô cùng bi thảm, cả Tôn phủ đều rối cả lên, không còn chút sức sống nào.
Phượng Khương Trần thở dài, lúc trước khi được thăng làm Thị lang, sao người Tôn gia không suy nghĩ nhiều hơn chứ? Cũng không có chuyện tốt nào vô nguyên vô cớ rơi xuống trước mặt như vậy, dù có rơi xuống thì cũng không khéo sao nện được lên đầu ngươi.
Mặc dù bất mãn chuyện người Tôn gia không cẩn thận, nhưng nghĩ đến Tôn Dực Cẩn, nghĩ đến việc Tôn gia phải rơi vào thảm cảnh thế này, ít nhiều gì cũng có quan hệ với Phượng Khương Trần nàng, thì có bất mãn hơn chúng cũng tiêu tán.
Người của Tôn phủ nhìn thấy Phượng Khương Trần, liền hệt như một người chết đuối tìm thấy gỗ nổi vậy.
“Phượng tú, cha của ta không tham ô đâu, ông ấy tuyệt đối không tham ô tiền cứu trợ thiên tai!” Hai vị công tử của Tôn gia, một người đã theo VVNH ra biên quan, Nhị công tử thì học ở trường của Vương gia, lúc này người chủ trì đại cục của Tôn gia chính là Tôn gia Nhị công tử.
Lúc Phượng Khương Trần đến gần, nàng liền tỏ vẻ là phụ thân mình bị oan, trên khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ bất khuất và kiêu ngạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...