Nói cách khác, các bác sĩ chiến trường đã từng được thử thách trong chiến trường, đối với cái gọi là sát khí sẽ không đặt vào mắt, bởi vì bọn họ đã nhìn thấy nhiều rồi, trừ phi Lam Cửu Khánh thật sự có ý định động thủ.
Phượng Khương Trần thắp sáng tất cả đèn trong phòng, đổ ba chậu nước và lấy ra một rương gõ.
Chiếc rường này trước đây được dùng để đựng đồ trang sức, Phượng Khương Trần thấy kết cấu không tồi, kích thước phù hợp nên đã làm rỗng nó và dùng để đựng một số loại thuốc cần thiết cho chuyến du hành ở nhà.
Rốt cuộc, cái gì cũng lấy ra từ chiếc túi y tế thông minh, cũng rất bất tiện.
Lam Cửu Khánh ngồi trên ghế, nhìn Phượng Khương Trần động tác linh hoạt, sự lạnh lùng trong đôi mắt cũng bớt đi mấy phần, nghĩ tới sự phòng bị của Phượng Khương Trần cũng rất mạnh, Lam Cửu Khánh càng thả lỏng tỉnh thân hơn một chút, ngồi sững sờ trên ghế.
Với một cái nhìn thoáng qua, đã nhìn khuê phòng của Phượng Khương Trần hoàn tất.
Không thể không nói, đây là căn phòng đơn giản nhất mà Lam Cửu Khánh từng thấy qua, không có bình phong, không có màng trướng, không có bồn rửa mặt, cũng không có phòng thay đồ.
Vừa bước vào đã thấy một cái giường lớn chiếm hai phần ba không gian, khăn trải giường trắng phẳng phiu như vừa mới giặt xong, chăn gấm xanh lam được gấp vuông vắn như viên gạch, cứng ngắc không có.
bất kỳ cảm giác của đường cong.
Tiếp theo chính là cái bàn trang điểm, trên bàn trang điểm ngoài một chiếc lược gỗ cùng một chiếc gương đồng ra không có cái gì khác, lại nhìn trên đầu của Phượng Khương Trần quả thực rất đơn giản, mái tóc dài được buộc trực tiếp bằng một dây lụa vải.
Đây là cách trang điểm đơn giản nhất mà Lam Cửu Khánh từng thấy, nhưng không thể không nói, nó rất hợp với dáng người của Phượng Khương Trần, trông thật tự do phóng khoáng.
Ngoại trừ bàn trang điểm, còn có một cái bàn nhỏ và một cái ghế gỗ, chính là nơi hắn đang ngồi lúc này.
Đây là phòng của nữ nhân sao?
Cả căn phòng lạnh cứng không giống như nơi ở của nữ nhân, ưu điểm duy nhất chính là sạch sẽ, sàn nhà cũng chùi bóng loáng.
Lam Cửu Khánh biết rằng, Phượng phủ không có nha hoàn, điều đó có nghĩa là những việc này đều do Phượng Khương Trần tự mình làm.
Phát hiện này khiến cho Lam Cửu Khánh càng nâng cao sâu hơn một tầng về nhận thức đối với Phượng Khương Trần.
Nữ nhân này tính độc lập mạnh mế như vậy, chẳng trách khi bị Đông Lăng Tử Lãng đá, không những không khóc lóc mà ngược lại còn tự nhiên hơn bất cứ ai.
Tính cách như vậy, sinh ra là nữ tử thật là đáng tiếc.
Khi Lam Cửu Khánh thở dài, Phượng Khương Trần đã chuẩn bị thuốc xong rồi, đeo khẩu trang và găng tay y tế, búi tóc lên, đứng trước mặt Lam Cửu Khánh với thái độ chuyên nghiệp và nghiêm khắc.
“Sững sờ cái gì vậy, ngồi ngay ngắn vào”
Lam Cửu Khánh giật mình.
Hắn lại mất cảnh giác trong Phượng phủ.
Chết tiệt.
Sát khí, gia tăng trong căn phòng.
Lúc này, Lam Cửu Khánh thực sự có ý nghĩ muốn giết Phượng Khương Trần.
Một nữ nhân có thể khiến hắn hạ thấp cảnh giác, tuyệt đối không đơn giản chút nào.
Phượng Khương Trần trái tim lộp bộp một chút, lùi lại ba bước không vết tích, kéo mở khoảng cách giữa hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...