“Trước khi bổn cung nhập cung có quan hệ rất tốt với nhị phu nhân, bổn cung nghe nói Phượng tiểu thư đã chữa khỏi bệnh cho nhị phu nhân, bổn cung rất vui, không ngờ Phượng tiểu thư còn trẻ lại có tài chữa bệnh như vậy.”
“Nương nương quá khen, chút tài mọn không lấy gì làm vẻ vang.” Tư thế ngồi của Phượng Khương Trần đúng chuẩn tiểu thư khuê các, chẳng những lưng thẳng tắp mà chỉ ngồi nửa ghế, mông dán chặt vào ghế, dáng ngồi của PKT đúng theo chuẩn mực của một hoàng hoa khuê nữ, ngoài việc giữ lưng thẳng tắp ra thì chỉ được phép ngồi nửa chỗ, ghé mông lên ghế, dáng vẻ ấy khó chịu vô cùng.
Thế nhưng vừa rồi mới tranh chấp với người của Tạ quý phi một trận, Phượng Khương Trần không muốn để đối phương bắt lỗi mình vì chuyện nhỏ nhặt này.
“Phượng tiểu thư thật khiêm tốn, lão tam thường xuyên nhắc tới ngươi trước mặt bổn cung, không ngừng khen ngợi nói y thuật của ngươi rất tài giỏi, lúc trước nhờ Phượng tiểu thư ra tay, Nhị lão gia mới thoát khỏi hàm oan.” Tạ quý phi cầm tách trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, có điều Phượng Khương Trần biết rõ Tạ quý phi đang mượn động tác uống trà để dò xét nàng.
Dù sao nếu trực tiếp dò xét, Phượng Khương Trần sẽ phát hiện và chuẩn bị sẵn cách đối phó, lặng lẽ quan sát bao giờ cũng khiến người ta khó lòng phòng bị.
Khác với dáng vẻ kiêu ngạo và tức giận lúc ở bên ngoài, sau khi Phượng Khương Trần vào tẩm điện, mỗi hành động lời nói đều rất cung kính: “Đa tạ nương nương khen ngợi, Khương Trần không dám kể công, Nhị lão gia là một người có phúc khí, tam công tử khiêm tốn.”
Tạ quý phi hài lòng gật đầu: “Dạo này, bổn cung cảm thấy cơ thể hơi khó chịu, sẵn tiện Phượng tiểu thư có mặt ở đây, bổn cung không cần đi phiền thái y nữa.
Phượng tiểu thư bắt mạch giúp bổn cung được không?”
Cổ tay trắng như tuyết đặt lên bàn, hoàn toàn không cho Phượng Khương Trần cơ hội từ chối.
Phượng Khương Trần đã biết từ lâu, nàng khiêm tốn bước lên.
“Văn Trúc, dời ghế giúp Phượng tiểu thư.” Tạ quý phi cho Phượng Khương Trần thể diện, không để nàng phải quỳ gối bắt mạch.
“Tạ nương nương ban ngồi.” Bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài mặt nàng phải làm thật tốt.
Nói về bắt mạch, Phượng Khương Trần cũng có thể, vì khi đó túi thị liệu thông minh sẽ kiểm tra, nàng cũng bắt mạch thử.
Đáng tiếc, chẳng biết do kỹ thuật bắt mạch của nàng chưa tốt hay Tạ quý phi thực sự không có bệnh, Phượng Khương Trần chả phát hiện ra điều gì.
Phượng Khương Trần nhíu mày, sau đó nghĩ tới bệnh phụ khoa cũng không dễ khám ra, lúc này lông mày mới dãn ra.
Lúc thấy Phượng Khương Trần nhíu mày, trái tim của Tạ quý phi cũng thấp thỏm theo, mặc dù trên mặt vẫn duy trì nụ cười ưu nhã, cao quý như cũ khiến người khác không nhìn thấu, nhưng sợ lo lắng dưới nụ cười đó chỉ có mình nàng ta hiểu được.
Chờ đến khi Phượng Khương Trần thu tay, Tạ quý phi liền hỏi: “Phượng tiểu thư, sức khỏe của bổn cung thế nào?” Để che giấu sự nôn nóng trong lòng, Tạ quý phi chậm rãi hỏi.
Đến tận lúc này, Phượng Khương Trần mới hiểu thì ra ăn nói từ tốn rất có lợi, thảo nào Cửu hoàng thúc nói chuyện rất từ tốn.
Hóa ra, khi bề trên nói chậm rãi sẽ vô thức làm người nghe cảm thấy áp lực.
Phượng Khương Trần nhớ tới Cửu hoàng thúc đã từng nhắc nhở nàng, đừng nên dính vào chuyện hậu cung rồi tự rước họa vào thân.
“Bẩm nương nương, chuyện này…” Phượng Khương Trần chắp tay đứng dậy, trông có vẻ rất khó xử.
Trong lòng Tạ quý phi vốn có suy đoán, sau khi nghe thế thì cảm thấy suy đoán của mình không sai, Tạ quý phi nhìn lướt qua Văn Trúc, ra hiệu nàng ta đuổi các cung nữ khác ra ngoài.
Phượng Khương Trần căng thẳng lau mồ hôi, nàng lén nhìn qua kết quả kiểm tra của túi điều trị thông minh, chỉ số phía trên chứng tỏ mọi thứ đều bình thường.
Hả?
Ngay cả túi điều trị thông minh cũng kiểm tra không ra, quả nhiên không thể xem thường người xưa, xem ra chỉ có thể dùng cách Cửu hoàng thúc dạy.
“Phượng đại phu, ở đây không có người ngoài, ngươi nói đi.” Nói cách khác, cho dù Phượng Khương Trần nói gì, cũng không bị truyền ra ngoài, nhưng…
Người có lòng chỉ cần nghĩ đến nàng bước vào điện Chiêu Yên, sau đó Tạ quý phi lại có thai là có thể hiểu rõ ràng.
Tuy nhiên, Phượng Khương Trần lười quan tâm, dù sao nàng sẽ không trực tiếp nhúng tay vào chuyện của Tạ quý phi.
“Không biết nương nương muốn nghe lời nói thật, hay là nói dối?” Phượng Khương Trần cúi đầu, nếu như không có giọng nói vang lên, Tạ quý phi cũng hoài nghi Phượng Khương Trần đang nói sao?
“Nói thật thì sao? Nói dối thì sao?” Tạ quý phi không biết tần suất hơi thở của nàng ta đã thay đổi, chứng tỏ nàng ta đang căng thẳng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...