Cánh môi của Đông Lăng Tử Lạc hơi nhếch lên, đang muốn tiến lên một bước thì lại bị một lão nhân ở đối diện ngăn lại.
Lão nhân ấy chính là phụ thân của hoàng hậu, cũng là ông ngoại của Đông Lăng Tử Lạc.
Quỳ lâu như vậy rồi Phượng Khương Trần chẳng cần giả bộ cũng đã thấy không thể quỳ thêm được nữa rồi.
Hoàng Thượng cứ thẩm vấn Phượng Khương Trần hết lần này đến lần khác nhưng cũng không thể nhìn ra manh mối gì, hơn nữa vẻ mặt nàng lúc này cũng không giống nói dối.
Ông ta liền trực tiếp mở miệng hỏi: “Phượng Khương Trần, ngươi có biết đây là vật gì không?”
Ông ta chỉ vào quả lựu đạn trên mặt bàn, ngữ khí nghiêm khắc đến đáng sợ y như lúc thẩm vấn phạm nhân.
Phượng Khương Trần vốn định nói là không biết, nhưng như vậy cũng giả tạo quá hơn nữa cũng mất vui, thế là nàng gật gật đầu: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, dân nữ biết.”
“Biết? Ngươi biết đây là vật gì sao?” Hoàng Thượng mừng rỡ, hai mắt toả sáng.
Phượng Khương Trần lại bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn ông ta: “Hoàng Thượng, đây chẳng phái là thứ gây nổ cửa thành hôm nay sao?
Dân nữ có nhìn qua một lần, chắc là sẽ không nhìn nhầm đâu.
Vừa nãy cũng chính là tại thứ đồ này khiến dân nữ sợ hãi, song dân nữ nghĩ nó sẽ không lại gây nổ ở đây đâu.
Dân nữ lần đầu thất lễ nên vẫn mong Hoàng Thượng tha thứ.”
Nói xong nàng còn nhẹ nhàng bồi thêm một câu: “Hoàng Thượng, lúc ấy tình huống quá khẩn cấp, dân nữ bị doạ sợ đến luống cuống nên cũng không nhìn rõ lắm.
Hay là Hoàng Thượng thử hỏi lại thái tử, chắc là thái tử thấy rõ đấy ạ.”
Thế nào gọi là từ hy vọng đến tuyệt vọng? Phượng Khương Trần chỉ bằng mấy câu nói liền khiến chút nhiệt tình trong mắt Hoàng Thượng tắt ngúm, gương mặt cũng lạnh đi vài phần; “Phượng Khương Trần, không phải là ngươi bảo ngươi biết sao? Đây mà gọi là biết sao?”
Rầm…Hoàng Thượng hất hết đống văn kiện trên mặt bàn với nghiên mực xuống đất.
Mặt Phượng Khương Trần trắng bệch, run cầm cập vội vàng dập đầu xin tha: “Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng, dân nữ biết sai rồi.”
Đế vương giận dữ làm đám quần thần hoảng sợ.
Cả hai bên đại thần cuống cuồng quỳ xuống đất, chấn kinh không thua gì Phượng Khương Trần: “Hoàng Thượng xin hãy bớt giận, hạ thần sợ hãi.”
“Phượng Khương Trần, nếu biết sai rồi thì đem hết tất cả những gì ngươi biết nói cho trẫm nghe.” Nghe giọng điệu của Hoàng Thượng như thể ông ta biết chắc Phượng Khương Trần chắc chắn biết được bí mật gì đó không bình thường.
Nếu chưa từng được huấn luyện phản thẩm vấn thì Phượng Khương Trần chắc chắc sẽ luống cuống, Hoàng Thượng hỏi cái gì liền trả lời cái đó.
Nhưng mà…
Hoàng Thượng lần này thật sự là vận khí không tốt chút nào!
“Hoàng Thương, dân nữ chỉ biết thứ đó ngày hôm nay đã đả thương rất nhiều người thôi.
Còn những thứ khác dân nữ đều không biết gì cả.” Nước mắt nàng như thể được đà tuôn ra, cứ thế lã chã rơi.
Hơn nữa do vừa nãy dập đầu quá mạnh nên trán nàng cũng bị thương một mảng lớn.
Nước mắt với máu thi nhau nhỏ giọt xuống, thực đúng là chật vật.
Hu ahu hu… Nàng hôm nay đúng là lỗ cả vốn rồi.
Đến gương mặt này cũng không cần nữa, thế mà cũng không đả động được Hoàng Thượng, thế này thì chẳng phải ép nàng thừa nhận rồi sao…
Nhưng dù sao thì trở thành công cụ chế tạo lựu đạn cho ông ta là không có khả năng.
Phượng Khương Trần nàng mặc dù không phải là người lương thiên nhưng tuyệt đối không làm ra chuyện giết hại sinh linh, gây rối thiên hạ…
Ít nhất, cũng sẽ không vì tên cẩu hoàng đế này mà làm.
Thân gửi tới độc giả: Cám ơn sự quan tâm của mọi người, tui cũng đỡ hơn rồi mặc dù còn sốt nhẹ.
Nhưng ít nhất cũng không giống mấy hôm trước, bốc sốt đến mơ hồ luôn, haizz… Đúng là không bị cảm thì thôi chứ cảm một cái liền doạ chết người rồi.
Vậy nên mọi người phải chú ý thân thể nha, trời nóng không được ăn đồ quá lạnh đó à nha, lạnh nóng gặp nhau là dễ bị cảm lắm đó!
Hoàng thượng đã tin lời lời Phượng Khương Trần tám phần, không phải vì cảm động trước những lời nàng nói.
Mà là hoàng thượng tự tin nếu như Phượng Khương Trần nói dối thì ông ta có thể nhìn ra được.
Còn dư hai phần không tin vì ông ta háo hức với bom sấm sét, háo hức đến không thể từ bỏ, hoàng thượng bất ngờ hỏi: “Không biết, không biết thì sao ngươi có thể trấn an dân chúng, làm sao cứu người bị thương, Phượng Khương Trần à, khi quân là tội chết!”
Vừa dụ dỗ vừa dọa nạt, hoàng thượng muốn kiểm soát Phượng Khương Trần trong tay để tự tiện sắp xếp theo ý mình.
Trên thực tế, hoàng thượng muốn lấy mạng của Phượng Khương Trần thì chỉ cần một câu nói, không cần tội danh gì cả.
Thiên tử phạm pháp cùng tội với dân thường, câu nói đó chỉ để gạt người mà thôi.
Người nắm quyền dùng quy chế và pháp luật để trói buộc và quản lý dân chúng, đầu ai bị cửa kẹp mới đi tin những lời này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...