“Nhìn ta làm cái gì, Vương thái y, chữa ngoại thương là sở trường của ngươi, Vương gia các ngươi và Phượng Khương Trần có quan hệ tốt, ngươi xử lý vết thương trên đùi cho Phượng Khương Trần đi, ta nghĩ sau khi nàng ta tỉnh lại sẽ rất cảm kích ngươi.
” Lâm thái y chỉ vào một thái y trẻ tuổi nói.
“Lâm thái y, ta chỉ là nhánh con của Vương gia, người có quan hệ tốt với Phượng Khương Trần là đại công tử.
” Vương thái y lui lại ba bước, để bày tỏ bản thân không muốn.
Nói đùa, hắn ta còn trẻ như vậy đã vào thái y viện, lỡ như Phượng Khương Trần mượn chuyện này ỷ lại vào hắn, phải cưới hắn thì làm sao bây giờ, Vương thái y suy nghĩ một chút, đề nghị: “Lâm thái y, Phượng Khương Trần là cao thủ trong phương diện chữa vết thương do bị trúng tên và dao chém, hay là chúng ta cứu nàng ta tỉnh trước rồi để nàng ta tự xử lý.
”
Trác Đông Minh ở ngoài cửa nghe thấy vậy, tức giận đến muốn giết người, trực tiếp bỏ qua Tôn Tư Hành vọt vào: “Cái gì gọi mà để Phượng Khương Trần tự xử lý, các ngươi không có mắt hả, Phượng Khương Trần bị thương thành ra thế này, còn để nàng tự mình ra tay, đến cùng các ngươi có tâm không? Hoàng thượng sai các ngươi đến chữa trị cho Phượng Khương Trần thế này hả? Hoàng thượng sai các ngươi đối xử với công thần như thế hả? Chu thái y, Lâm thái y, tuổi Phượng Khương Trần còn nhỏ hơn nữ nhi của các ngươi, nhưng nhìn xem nữ nhi của các ngươi đang làm gì? Phượng Khương Trần lại đang làm gì? Sau khi nàng giành vinh quang cho đất nước, làm sao các ngươi có thể nói ra những lời như vậy?”
Trác Đông Minh vốn đã bất mãn với hoàng thượng chuyện của Phượng Khương Trần rồi, thấy thái y mà hoàng thượng phái tới hoàn toàn không coi mạng và vết thương của Phượng Khương Trần ra gì, Trác Đông Minh càng tức giận.
Nếu, nếu Phượng tướng quân còn sống, dù có thế nào ông cũng không trơ mắt nhìn nữ nhi của mình chịu tội thế này, cho dù liều mạng cũng sẽ đứng ra chắn trước mặt Phượng Khương Trần.
Không đúng, nếu Phượng tướng quân còn sống, Tô Quán và Tây Lăng Dao Hân sẽ không dám đối xử với Phượng Khương Trần như vậy, các nàng ta không phải ăn chắc Phượng Khương Trần chỉ có một mình dễ ức hiếp sao.
“Thế tử, hạ quan không phải có ý này, quả thực là vết thương của Phượng cô nương rất khó xử lý.
” Lâm thái y thầm kêu khổ trong lòng.
Ông lớn của ta, không phải sát thần này đã đi rồi sao, sao lại quay lại.
Từ hoàng cung đến Phượng phủ, đoạn đường này không lâu lắm, nhưng lòng Trác Đông Minh lại nóng như lửa đốt, thúc giục cả đường, lửa giận ngút trời, mấy người bọn hắn sắp bị hù chết rồi, rất sợ vị gia này không vui một cái sẽ một dao kết liễu bọn hắn.
“Xử lý không tốt nên các ngươi mặc kệ? Nếu như hôm nay người bị thương là An Yên công chúa, các ngươi cũng sẽ nói cứu An Yên công tỉnh lại rồi để công chúa tự bôi thuốc sao?” Trác Đông Minh là một người suy nghĩ cứng ngắc, trong nhận thức của hắn, những gì Phượng Khương Trần phải chịu hôm nay đều là chịu thay An Yên công chúa.
An Yên công chúa là kẻ ngu ngốc, lúc trước có gan ứng chiến, nhưng thấy có nguy hiểm lại lâm trận bỏ chạy, là một quân nhân, Trác Đông Minh hận nhất loại người lâm trận bỏ chạy, nếu không phải đối phương là công chúa, Trác Đông Minh sẽ xông lên dạy dỗ nàng.
Đầu Lâm thái y đầy mồ hôi mà không dám lau: “Thế tử gia, hạ quan rửa sạch vết thương cho Phượng cô nương.
”
Nháy mắt với Vương thái y, dù Vương thái y không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến lên.
“Không cần, vết thương của sư phụ ta không phiền mấy vị thái y.
” Tôn Tư Hành cầm theo hòm thuốc, dựa cột cửa thở gấp.
Đúng lúc hắn về Tôn phủ một chuyến, Trác Đông Minh kéo hắn từ Tôn phủ chạy gấp tới đây, suýt chút nữa toi cái mạng nhỏ của hắn, khó trách sư phụ nói, đại phu nhất định phải có thể lực tốt.
Hai người ngu ngốc này, bởi vì quá vội vàng mà quên mất họ có thể cỡi ngựa.
“Là Tôn Hành đến hả, đúng lúc đúng lúc, ta giao sư phụ của ngươi lại cho các ngươi.
” Lâm thái y và Tôn Chính Đạo là đồng liêu, Tôn Tư Hành bái Phượng Khương Trần làm thầy, ông ta cũng biết, vì thế ông ta đã cười nhạo Tôn Chính Đạo không ít.
Tôn Tư Hành đã từng ngây ngốc ở thái y viện, không lạ lẫm gì loại thái y không dám gáng vác trách nhiệm, cũng chính vì bất mãn dáng vẻ nhát gan sợ phiền phức của họ nên hắn mới rời khỏi thái y viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...